Sau Khi Xuyên Không, Thị Thiếp Yên Phận Trong Vương Phủ Nuôi Bảo Bối - Chương 161: Thái Thượng Hoàng Giá Băng

Cập nhật lúc: 2025-09-15 15:26:49
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Hoàng thượng khi bãi triều xử lý xong chính sự, buổi trưa đến chỗ Hoàng hậu dùng bữa, tối đến chỗ Trương Tích Niên.

 

Trương Tích Niên thấy Hoàng thượng đến, một chút cũng ngạc nhiên, mỉm , gọi An Bình cùng dùng bữa.

 

Dùng bữa xong, Hoàng thượng liền đến thư phòng chỉ đạo An Bình luyện chữ, còn Trương Tích Niên thì ở trong phòng chuyên tâm thêu thùa đai lưng.

 

Trước đây, những chiếc đai lưng nàng cho Hoàng thượng đa đều dùng màu đen hoặc xanh lam, giờ Hoàng thượng là Hoàng thượng, đai lưng cũng dùng màu vàng.

 

Hoàng thượng đặc biệt dặn dò nàng một chiếc, dù trong lòng chút tình nguyện, nhưng Trương Tích Niên vẫn dám trái thánh ý, chỉ cần chút thời gian rảnh rỗi, liền cầm kim chỉ lên để cho kịp.

 

Đai lưng của Hoàng thượng, nhất định thêu ngũ trảo kim long, còn hai con, trời việc khó đến mức nào.

 

Không lâu , An Bình liền cảm thấy mệt mỏi, thế là Hoàng thượng cho đưa nàng bé nghỉ ngơi, còn bản thì xuống cạnh Trương Tích Niên, lặng lẽ bóng dáng nàng đang vùi đầu thêu thùa.

 

Trương Tích Niên nhận ánh mắt của Hoàng thượng, ngẩng đầu : “Sao ? Hoàng thượng vì cứ thần như ?”

 

Hoàng thượng mặt nở nụ nhạt, khẽ : “Vừa vài chuyện, nàng hôm nay thật sự oai ít đấy.”

 

Trương Tích Niên lập tức hiểu , chắc chắn là Hoàng hậu gây chuyện thị phi, châm ngòi ly gián mặt Hoàng thượng. Nàng bất lực đặt việc đang xuống, đầu Hoàng thượng.

 

Ánh mắt Hoàng thượng trong sáng, hề ý dò xét, giọng điệu chuyện cũng như thường ngày, chắc hẳn đang thử nàng.

 

“Hoàng thượng, ngài xem, nếu là ngài, trong tình huống , ngài sẽ thế nào?” Trương Tích Niên nghiêm túc Hoàng thượng, trong ánh mắt lộ một tia mong đợi và tò mò.

 

“Trẫm tự nhiên cách của trẫm, nhưng điều là nàng thể học .”

 

Trương Tích Niên xong, khỏi nhíu mày, dường như chút bất mãn với câu trả lời của Hoàng thượng.

 

Hoàng thượng thấy , ha hả, nhẹ nhàng vỗ vai Trương Tích Niên: “Nàng xử lý , cần trẫm dạy nàng.”

 

Trương Tích Niên thở dài một tiếng, mặt lộ một tia bất lực: “Thật , thần cũng như , chỉ là…” Nàng thôi, dường như nỗi khổ tâm khó .

 

Chỉ là nàng thể nhẫn nhịn, nếu nhường một , chắc chắn sẽ thứ hai.

 

Thời gian dài, khác sẽ nghĩ nàng dễ bắt nạt, thà rằng đầu tiên phản kháng, để họ nàng cũng dễ trêu chọc.

 

Hoàng thượng Trương Tích Niên: “Trẫm hiểu ý nàng, hiền kẻ ác lấn lướt, ngựa lành cỡi. Đôi khi, phản kháng thích đáng là cần thiết.”

 

Muốn sống cuộc đời của thì , nhưng thực lực để hưởng thụ điều đó. Trương Tích Niên như , gây chuyện, nhưng cũng sợ chuyện thật sự .

 

Trương Tích Niên cảm kích Hoàng thượng một cái, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Trương Tích Niên với Hoàng thượng, : “Nếu thể, ngược cảm thấy vẫn Trương Trắc phi cũng .”

 

Nơi công sở hoàng cung lớn bình thường, nàng tuy ở vị trí thứ ba, nhưng những kẻ đang dòm ngó bên thật sự ít, khiến nàng cảm thấy kiệt sức.

 

Chưa bắt đầu, nàng nhớ những ngày tháng đây .

 

Hoàng thượng im lặng, dường như cũng đang hồi tưởng quá khứ, hai cứ thế đối diện một lúc lâu.

 

Đột nhiên, Hoàng thượng như nhớ chuyện gì, đầu với Trương Tích Niên: “Khoảng thời gian nữa, trẫm định phái Trường An đến Doãn Nam tiễu phỉ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-khong-thi-thiep-yen-phan-trong-vuong-phu-nuoi-bao-boi/chuong-161-thai-thuong-hoang-gia-bang.html.]

Mấy ngày , Hoàng thượng nhận một bản tấu triệp, đó vùng Doãn Nam một băng thổ phỉ vô cùng hoành hành, quan phủ địa phương nhiều vây tiễu, nhưng đều thể công phá thành công.

 

Hoàng thượng cảm thấy Trường An cần rèn luyện một chút, lúc chiến trường g.i.ế.c địch chắc chắn thích hợp, nhưng dẫn quân tiễu phỉ là một lựa chọn tồi.

 

Nghe lời Hoàng thượng , Trương Tích Niên khỏi nhíu mày: “Hoàng thượng, Trường An tuổi còn quá nhỏ ? Y năm nay mới chỉ mười một tuổi thôi mà.”

 

Hoàng thượng hiểu rõ tình yêu thương con của Trương Tích Niên, khỏi thở dài một tiếng, nắm c.h.ặ.t t.a.y Trương Tích Niên: “Niên Niên, theo lý mà , chuyện về tiền triều vốn nên cho nàng, nhưng trẫm vẫn giải thích sơ qua cho nàng một chút.

 

Hiện nay tình hình biên ải cấp bách, cần , mà Trường An và Hằng Xương bọn chúng, nhất định dẫn quân trận.

 

Trẫm như , thực chất là rèn luyện Trường An thật , dù y là Hoàng tử, sớm muộn gì cũng gánh vác trọng trách .”

 

Trương Tích Niên nội tâm tuy hiểu rõ, nhưng vẫn lo lắng yên. Dù là Thái thượng hoàng Hoàng thượng, đều xem Trường An như một đại tướng quân tương lai mà bồi dưỡng, hơn nữa bản Trường An cũng cam tâm tình nguyện.

 

Trương Tích Niên ý ngăn cản, tuy nhiên việc để Trường An mới mười một tuổi lĩnh binh tiễu trừ thổ phỉ, nàng quả thật chút yên lòng.

 

“Trẫm sẽ để Trường An một , Hằng Xương cũng sẽ cùng, y nhất định thể giúp đỡ và chăm sóc cho Trường An.”

 

Hằng Xương thiên tư thông minh xuất chúng, thể chất kéo lùi. Nếu do thể chất yếu ớt kéo chân, y vốn dĩ đủ sức sánh vai cùng Hằng Huy.

 

Cũng chính vì , cả đời y sẽ lướt qua vị trí cao quý đó, thể gì khác, đây cũng là mệnh.

 

Đối với Hằng Xương, Trương Tích Niên vô cùng yên tâm, đáng tin hơn Trường An nhiều. Có bên cạnh Trường An, Trương Tích Niên cũng an tâm hơn phần nào.

 

“Vậy, hai họ khi nào thì khởi hành?” Trương Tích Niên hỏi.

 

Hoàng thượng đáp: “Đợi khi ăn Tết xong.”

 

Giờ là cuối tháng Mười, chỉ còn hai tháng nữa là đến Tết, cũng thể Thái thượng hoàng thể chống đỡ đến ngày đó .

 

Trương Tích Niên chỉ thầm nghĩ trong lòng, tuyệt ý nguyền rủa Thái thượng hoàng, nào ngờ mới hai ngày , Thái thượng hoàng bệnh nặng đến mức thập tử nhất sinh.

 

Hoàng thượng dẫn theo chư vị Hoàng tử, ngày đêm túc trực bên giường Thái thượng hoàng, tận tâm hầu hạ trọn ba ngày.

 

Trên giường bệnh, Thái thượng hoàng thở mong manh như sợi tơ vị Hoàng thượng trầm nội liễm mắt, trong mắt lộ vẻ an ủi. Kế đó, khó nhọc đầu , chăm chú Hằng Huy và Trường An, chậm rãi vẫy tay về phía họ.

 

Hai vội vàng tiến lên vài bước, quỳ gối sát đất giường Thái thượng hoàng, nước mắt nhòa cả hai mắt.

 

Thái thượng hoàng run rẩy đưa hai tay , Hằng Huy và Trường An một cái, đều nhẹ nhàng đặt tay lên đó.

 

Thái thượng hoàng lúc nên lời, chỉ dùng sức nắm c.h.ặ.t t.a.y hai . Hằng Huy và Trường An đều hiểu ý Thái thượng hoàng, sức gật đầu.

 

Thấy hai như , Thái thượng hoàng khẽ mỉm , ánh mắt dần tan rã, cuối cùng đôi tay còn chút sức lực, buông lỏng tay Hằng Huy và Trường An, mềm nhũn rơi xuống giường.

 

Đầu tháng Mười Một, Thái thượng hoàng băng hà.

 

Khi lo liệu xong tang lễ của Thái thượng hoàng, thời gian sang tháng Mười Hai, một trận tuyết lớn đổ xuống, cả Hoàng cung hóa thành một màu trắng xóa.

 

Trương Tích Niên chiếc sập cạnh cửa sổ, nhưng vẫn hồn. Vừa nãy Nguyên Bảo truyền tin, Y Linh Huyên bệnh nặng, e là chống đỡ mấy ngày nữa.

 

Đối với vị đồng hương , Trương Tích Niên trong lòng bây giờ là tư vị như thế nào. Có Y Linh Huyên ở đây, nàng cảm thấy thế gian hề cô đơn một .

 

Loading...