Sau Khi Xuyên Không, Tôi Trở Thành Bác Sỹ Nổi Tiếng Toàn Cầu - Chương 164

Cập nhật lúc: 2024-12-15 09:47:21
Lượt xem: 332

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Triệu Bách Hợp luôn cảm thấy già, bất ngờ nhận , dù sống đến sáu mươi tuổi và qua đời, thì chị vẫn còn ba mươi năm nữa để sống.

Một đứa trẻ từ khi bắt đầu học cho đến khi nghiệp trung học cơ sở chỉ mất bảy năm, với thời gian dài như , chẳng lẽ chị thể học một kỹ thuật nào?

Hơn nữa, bây giờ hàng ngày ngoài việc chăm sóc con cái, chị cũng việc gì khác để , con cái lớn, cũng cần chị chăm chút từng tí, thì, chị thử xem cũng .

Thử tốn tiền, thất bại cũng , nhưng nếu thành công, bản chị thể lật ngược tình thế.

Nghĩ như , Triệu Bách Hợp đột nhiên tràn đầy sức sống.

Chị chân thành với Tô Nguyệt Hi: "Bác sĩ Tô, cảm ơn cô mở lòng giúp đỡ , cô thực sự là một . Ngoài , xin cô, đây vì cô quá xinh ghen tị, thái độ với cô, sai quá sai, ân hận."

Tô Nguyệt Hi bất ngờ khi Triệu Bách Hợp từng ghen tị với .

Do thái độ chân thành của Triệu Bách Hợp, Tô Nguyệt Hi rộng lượng : "Không , sở hữu vẻ khiến chị ghen tị, là vinh dự của ."

Triệu Bách Hợp: "..."

Một lúc lâu gì, cảm thấy vô tình phát hiện một khía cạnh khác của bác sĩ Tô — mặt dày.

Hơn nữa, trong những chị gặp, chỉ Tô Nguyệt Hi mới thể khen ngợi bản một cách tự nhiên như .

... chẳng trách luôn luôn kém cỏi hơn bác sĩ Tô, ngay cả mặt dày cũng bằng, tư cách so sánh với bác sĩ Tô.

Có điều, học tập bác sĩ Tô mới !

Tự học lẽ , chỉ thể lấy bác sĩ Tô chuẩn, nhưng hình như cũng chỉ mặt dày là học .

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Nguyệt Hi còn , vì một câu của đổi tính cách của Triệu Bách Hợp.

Một phụ nữ vốn chỉ nhu nhược, chịu đựng bạo lực gia đình, khi xác định mục tiêu học tập, như sống một đời.

Cũng vì học cái nết mặt dày, tương lai chị bỏ sĩ diện, thu gom đồng nát, âm thầm phát tài. Trở thành hộ tài sản tiền vạn đầu tiên trong đội sản xuất của họ, đó mở một vài trạm thu mua phế phẩm, trở thành tỷ phú.

Chuyện tương lai ai , nhưng Tô Nguyệt Hi , sắp đến tết .

Khi thời tiết ngày một trở lạnh, khí đón tết cũng trở nên nồng nàn hơn.

Trong khu nhà ở gia đình của đơn vị, bắt đầu cùng lên thị trấn sắm tết.

Đơn vị cũng nghỉ ngơi, thịt lợn thịt gà để ăn tất niên, chuẩn đồ khô đồ sấy, cùng trải qua một cái tết đầm ấm no đủ.

Tô Nguyệt Hi vốn cũng định sắm tết, nhưng đúng lúc , Tô Hồng Hưng thông báo cho cô một tin .

"Cốc cốc cốc..."

Buổi chiều tà, Tô Nguyệt Hi pha một tách , lắng nhạc từ radio sách trong căn nhà yên bình, thì cửa bỗng nhiên gõ.

"Ai đấy?" Tô Nguyệt Hi ngẩng đầu về phía cửa và hỏi.

"Là đây," tiếng của Tô Hồng Hưng vang lên.

Tô Nguyệt Hi vội vàng dậy mở cửa, đó cô thấy trai của đang rạng rỡ giấu nổi niềm vui.

Tô Nguyệt Hi vô thức mỉm theo Tô Hồng Hưng, "Anh, vui vẻ thế?"

Tô Hồng Hưng bước nhà, hào hứng xoa tay, "Nguyệt Hi, tin lành, xin nghỉ ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-khong-toi-tro-thanh-bac-sy-noi-tieng-toan-cau/chuong-164.html.]

Ánh mắt Tô Nguyệt Hi lấp lánh niềm vui, "Là nghỉ Tết ạ?"

Tô Hồng Hưng gật đầu, "Đương nhiên, cả một tháng đấy! Lần chúng thể cùng về nhà, đón Tết với ."

Tô Nguyệt Hi yên tại chỗ, hào hứng vỗ tay, "Thật tuyệt, em còn lo sẽ cô đơn một ở nhà trong dịp năm mới, giờ chúng thể về cùng , chắc chắn sẽ vui."

"Anh, khi nào chúng ?" Tô Nguyệt Hi háo hức hỏi.

Tô Hồng Hưng xuống ghế, : "Ngày mười lăm tháng Chạp."

Tô Nguyệt Hi ngẩng đầu lên lịch treo tường, "Hôm nay là ngày mười hai tháng Chạp, còn hai ngày nữa."

"Vừa vặn, trong những ngày em thể sắp xếp cho tất cả bệnh nhân, như mới thể yên tâm ."

Tô Nguyệt Hi nhiều bệnh nhân là ca lâu dài, dù xa, cô cũng chuẩn đủ thuốc cho , mới thể yên tâm.

Còn Cát Cát, nhóc cũng cần nhờ giúp đỡ chăm sóc, nếu cô sẽ yên tâm.

Tô Hồng Hưng gãi đầu, : "Không vấn đề gì, dù cũng thể ngay ."

Sau khi thỏa thuận xong, hai em hạnh phúc với , thưởng thức radio cho đến tám giờ mới tạm biệt .

Sau khi Tô Hồng Hưng rời , Tô Nguyệt Hi vội vàng tiến gian.

Cô cần chuẩn thuốc cho bốn đến năm trong một tháng, lượng thuốc cần thiết hề nhỏ, cô tự pha chế thêm một vị thuốc nữa mới đủ.

Tô Nguyệt Hi bận rộn đến tận đêm khuya, nhưng vì tâm trạng , sáng hôm cô vẫn tràn đầy năng lượng, hề cảm thấy buồn ngủ.

Việc đầu tiên cô cần hôm nay là đơn xin nghỉ phép.

Khi Triệu Lôi Vũ thấy cô xin nghỉ một tháng, lập tức cảm thấy tách trong tay còn thơm nữa.

Triệu Lôi Vũ vuốt trán, thở dài, "Ôi! Tiểu Tô ơi! Cô một tháng, bệnh viện bây giờ?"

"Viện trưởng, vẫn còn ông ?" Tô Nguyệt Hi mỉm .

Triệu Lôi Vũ: " mà... nhưng mà ..."

Tô Nguyệt Hi quan tâm đến ý của Triệu Lôi Vũ, "Ôi viện trưởng ơi, chỉ xin nghỉ dài ngày một trong năm thôi mà, viện trưởng kiên nhẫn một chút là qua ngày thôi. Hơn nữa một ở thủ đô, đón Tết ấm áp vui vẻ, còn bà ai để chuyện, ông thấy đối với bà thật tàn nhẫn . Nếu về nhà, cảm thấy thật sự xứng đáng với công sinh dưỡng của bà ."

Tô Nguyệt Hi đến mức đó, Triệu Lôi Vũ cũng thật sự thể thêm lời nào để giữ cô .

Tô Nguyệt Hi bán cho bệnh viện, bệnh viện dù thiếu bác sĩ, việc ai đó về nhà đón Tết là điều hết sức bình thường, nếu cản trở, thì quả thực là quá vô tâm.

Chỉ là, một khi Tô Nguyệt Hi nghỉ phép, thì bản ông bệnh viện suốt một tháng, thể về nhà đón Tết, thật là bi đát!

Triệu Lôi Vũ trong lòng than thở về sự đáng thương của , nhanh chóng ký tên lên tờ đơn xin nghỉ.

Mục đích đạt , Tô Nguyệt Hi mới thực sự vui mừng, hạnh phúc một câu "Cảm ơn viện trưởng."

Triệu Lôi Vũ nuốt nỗi ghen tị trong lòng, "Đừng khách sáo."

Ôi! Ông cũng xin một kỳ nghỉ dài!

Thật đáng tiếc, với tư cách là viện trưởng, ông trụ vị trí của .

Muốn về nhà đón Tết, chỉ thể chờ đến năm xem .

Ch

Loading...