Đến bệnh viện thủ tục xuất viện xong, Trình Dục Minh và Lăng Niệm Niệm cùng dìu Trình Ngạo Thiên lên xe.
Cả nhà Trình Hạo Nghĩa cũng tới, nhưng bộ quá trình đều chen tay , họ chỉ thể ở một bên trừng mắt, cuối cùng lái xe theo xe Trình Dục Minh cùng đến Hòa Viên.
Ở xe, điện thoại của Trình Dục Minh rung vài cái.
Anh lấy điện thoại , là tin nhắn Wechat Âu Dương gửi tới.
[Âu Dương: Gia, tra , màn sai khiến là Tần Duyệt, cô mua chuộc chủ nhân của một tài khoản Wechat đăng video lên. Người nọ cầm tiền nên khai.]
Trình Dục Minh thấy tên “Tần Duyệt” thì cau mày, mặt nhất thời âm trầm xuống.
Suy tư vài giây, chỉ trả lời một câu “Biết ” liền cất di động trong túi quần.
Trình Ngạo Thiên giữa hai phát hiện cảm xúc của Trình Dục Minh đổi, nhẹ giọng hỏi: “Dục Minh chuyện gì ?”
Trình Dục Minh mỉm , khoác tay ông nội: “Không , là tin nhắn linh tinh thôi.”
Nghe Trình Ngạo Thiên cũng gì nữa, một tay nắm lấy tay Trình Dục Minh, xếp tay hai với : “Thấy hai bây giờ như là ông nội yên tâm . Dục Minh, đồng ý với ông rằng đối xử với Niệm Niệm nhé? Ông cũng tâm nguyện gì lớn, chỉ hy vọng cả đời thể thấy hai đứa kết hôn là đủ . Nếu sống lâu hơn thể ôm chắt thì càng .”
Trình Dục Minh gật đầu, mắt chợt lóe.
“Ông nội, ông nội nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi.” Lăng Niệm Niệm tựa Trình Ngạo Thiên, giọng điệu nũng: “Ông nội, Dục Minh đối xử với cháu , ông đừng những tin tức bát quái hù dọa nữa, chuyện gì thì dứt khoát tới hỏi chúng cháu là . Truyền thông bây giờ vô lương tâm lắm, vì thu hút sự chú ý mà cái gì cũng dám bậy.”
Trình Ngạo Thiên mỉm đưa tay xoa xoa tóc Lăng Niệm Niệm, cưng chiều : “Ừ, ông nội . Sau sẽ bao giờ tự dọa , gây phiền toái cho hai đứa nữa.”
“Ông nội, cháu và Dục Minh đều hy vọng ông thể khỏe mạnh.” Ánh mắt Lăng Niệm Niệm chân thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-105-ke-dung-sau-hau-truong.html.]
Trình Dục Minh ở một bên từng lời cử chỉ của cô, tâm đột nhiên xúc động.
——
Sau khi khỏi Hòa Viên, Trình Dục Minh đưa Niệm Niệm về nhà.
Cô mở dây an , chuẩn xuống xe.
Trình Dục Minh vẫn cô chằm chằm, môi mấp máy nhiều , cuối cùng khi Lăng Niệm Niệm đưa tay kéo tay nắm cửa thì mới mở miệng.
“Cảm ơn cô.”
Tình chân ý thiết, mang theo một chút dịu dàng hiếm .
Lăng Niệm Niệm há hốc mồm, dừng động tác mở cửa, đầu về phía Trình Dục Minh ở vị trí lái: “Hả?”
“Hôm nay, cảm ơn cô, ông nội vui vẻ.” Trình Dục Minh lặp , giọng lớn hơn nhiều.
Lăng Niệm Niệm khẽ mỉm : “Tiện tay mà thôi, hơn nữa ông nội đối xử với , cũng hy vọng ông thể vui vẻ.”
Nhìn nụ thuần khiết của Lăng Niệm Niệm, Trình Dục Minh bỗng nhiên nghĩ tới tin tức Âu Dương gửi tới, nghĩ tới lúc cô mâu thuẫn với Lăng Sương Sương thì từng thừa nhận là .
Tuy rằng tin, cảm thấy cô đang giảo biện nhưng bây giờ chút d.a.o động.
“Niệm Niệm, những chuyện lúc thật sự do cô ?”
Trình Dục Minh đột nhiên hỏi, ánh mắt vẫn chằm chằm cô, dường như đang xác định điều gì đó.