Lúc trở  công ty thì  là 2 giờ chiều.
Lăng Niệm Niệm   xuống ghế, mở máy tính, Mục Trì Tiện liền bưng hai ly cà phê  tới, một ly đặt  mặt cô.
“Uống một tách cà phê để nâng cao tinh thần, chúng  sẽ khởi hành lúc 2 giờ 30 phút.”
Lăng Niệm Niệm gật đầu, bưng cà phê lên mở nắp ngửi ngửi, mùi thơm nồng nặc xông  mũi.
Đó là Caramel Macchiato, món ưa thích của cô.
Có lẽ cô chỉ uống cà phê với Mục Trì Tiện một ,  ngờ Mục Trì Tiện  ghi nhớ khẩu vị của cô.
 là một  đàn ông chu đáo.
Sau  ai  thể lấy   thật là hạnh phúc.
Lăng Niệm Niệm nhấp cà phê, ánh mắt dừng  một lát  sườn mặt Mục Trì Tiện.
Diện mạo thanh tú  phù hợp với tuổi tác, thật sự  nhỏ.
Không  sống mũi cao thẳng, cũng   hốc mắt sâu, nhưng lông mi dài nhỏ mà dày, môi  mỏng.
Ngũ quan bình thường, nhưng tụ cùng một chỗ  cho   một loại cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái.
Nhìn qua diện mạo  cũng  quá  trai, hơn nữa còn thiếu một chút khí thái đàn ông, nhưng  lâu   cho   cảm thấy  thuận mắt,   cảm giác  cách.
Cô cảm thấy may mắn vì   một  sếp  như  trong công việc.
Mục Trì Tiện cũng uống cà phê, cảm giác một ánh mắt vẫn dừng   mặt , nhịn    đầu, liền thấy ánh mắt Lăng Niệm Niệm đang   chằm chằm, khóe miệng mang theo ý  nhàn nhạt.
Anh  vươn ngón tay búng lên đầu Lăng Niệm Niệm một cái,  : “Nhìn cái gì ?.”
Lăng Niệm Niệm ý thức  chính   mới  chút thất thần, ngượng ngùng gãi nhẹ đầu: “Không  gì, chỉ là  đang nghĩ tại  Mục lão sư trông trẻ như thế,    bí quyết gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-109-vach-tran-bo-mat-that-cua-tra-xanh.html.]
Mục Trì Tiện  ,  thể nghiêng về phía cô: “Cô  ?”
Lăng Niệm Niệm gật đầu.
“Cha  cho,   bí quyết.” Mục Trì Tiện nhếch khóe miệng trêu ghẹo.
Uống xong một ly cà phê  thu dọn xong đồ đạc, Mục Trì Tiện  dậy: “Chúng  xuất phát .”
Lăng Niệm Niệm xách túi đuổi theo Mục Trì Tiện.
——-
Tòa nhà quốc tế Ngạo Thiên, văn phòng tổng giám đốc.
Trên tay Âu Dương cầm một cái USB   bàn  việc của Trình Dục Minh, vẻ mặt  chút ngưng trọng.
“Gia, camera giám sát lấy  , nội dung bên trong  thể  giống với suy nghĩ của chúng .”
Trong lúc Âu Dương  chuyện, ánh mắt vẫn  chằm chằm Trình Dục Minh, chỉ thấy đôi mắt vốn thâm thúy của  càng lạnh lùng, hàn khí bức .
“Bỏ đồ xuống,  ngoài.”
“Vâng.”
Âu Dương cẩn thận đặt USB ở  bàn  việc,  đó rón rén rời khỏi văn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa .
Trình Dục Minh lẳng lặng  chằm chằm USB  bàn, tay run rẩy đưa qua.
Từ lúc   kẻ   video  là Tần Duyệt, đáy lòng liền sinh  hoài nghi. Tất cả những chuyện  liên quan đến Lăng Sương Sương  còn giống như  nghĩ nữa.
 chỉ nghi ngờ thôi thì  đủ.