Trước đây cô  luôn đến muộn, để Tần Duyệt  gọi món sẵn đợi.
Khi , cô  nghĩ cơ thể Lăng Sương Sương   , đợi cô  cũng  , vì dù  cũng là bạn .
 từ khi phát hiện Lăng Sương Sương luôn diễn trò  mặt , lừa dối và coi  như quân cờ, thì việc chờ đợi  còn là điều mà Tần Duyệt  một cách vui vẻ nữa.
Cô   im lặng, nắm chặt hai chiếc vé trong túi,  uống nước,    ngoài cửa sổ.
Bầu trời bên ngoài âm u,  mờ mịt.
Những  qua   phố đều vội vàng, họ đang chạy đua với bữa trưa.
Thỉnh thoảng, cô   thấy những cặp yêu   tay trong tay, trò chuyện vui vẻ, điều đó khiến cô  nhớ  những ngày xưa giữa cô  và Lăng Sương Sương.
Từ khi quen , họ luôn  bên , cùng dạo phố, chơi đùa,  thiết vô cùng.
Họ gặp  từ thời đại học, là bạn cùng lớp và cùng phòng kí túc xá.
Một  Lăng Sương Sương  ốm trong phòng, Tần Duyệt đều đưa cô  đến phòng y tế của trường, từ đó họ trở nên  thiết hơn.
Trong trường, Lăng Sương Sương là một cô gái xinh , dịu dàng,  nhiều  theo đuổi, nhưng cô  luôn  cùng Tần Duyệt,  rời  nửa bước.
Khi Tần Duyệt  mấy  trai  thích trêu chọc, Lăng Sương Sương còn chủ động   bảo vệ cô .
Về , họ trở thành bạn  nhất.
 sự dịu dàng của Lăng Sương Sương và dáng vẻ yếu đuối của cô   khiến Tần Duyệt  một cảm giác  bảo vệ.
Cho đến một , Tần Duyệt phát hiện Lăng Sương Sương đang  chăm chú  điện thoại, khi lén  từ phía , cô  mới phát hiện đó là một bức ảnh của Trình Dục Minh, " trong mộng" của vô  cô gái Giang Thành.
 Trình Dục Minh   một vị hôn thê là Lăng Niệm Niệm, chị gái của Lăng Sương Sương.
Lăng Niệm Niệm nổi tiếng, kiêu căng,  ai  thể bì kịp, Tần Duyệt    nhiều về cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-121-2.html.]
Vì , cô  cũng chỉ  thể tiếc cho Lăng Sương Sương.
Cô  nghĩ rằng một  như Trình Dục Minh chỉ xứng đáng với một cô gái  phẩm hạnh , dịu dàng và nhân hậu như Lăng Sương Sương, chứ   là Lăng Niệm Niệm, một  chỉ  vẻ bề ngoài mà   trí tuệ.
Cho đến khi nhiều sự việc xảy , cô  càng thêm khinh thường Lăng Niệm Niệm, khi  cô tát một cái, sự chán ghét của Tần Duyệt dành cho Lăng Niệm Niệm lên đến đỉnh điểm, và  kế hoạch  đó bắt đầu.
Chỉ tiếc là đến khi  việc vỡ lở, cô  mới nhận   mới chính là kẻ ngốc.
"Duyệt Duyệt,    đến sớm . Xin  nhé,  để   đợi." Lăng Sương Sương mặc chiếc váy xanh nhạt xuất hiện  mặt cô  và  xuống.
Tần Duyệt thu ánh mắt , khẽ mỉm : "Không ,  xem  ăn gì?"
Lăng Sương Sương  chút ngạc nhiên,   : "Mình cứ nghĩ   gọi món  chứ."
"Sợ   thích ăn, nên nghĩ đợi  đến  mới gọi." Tần Duyệt đáp qua loa.
Lăng Sương Sương dường như  nhận  sự khác biệt của Tần Duyệt, cô  nhận lấy thực đơn,  xem  : "Sao  thể thế. Mình thích ăn gì  còn   ,  đây  là  gọi giúp  mà."
Cô  lật qua thực đơn một chút,  chọn một vài món,  đó  Tần Duyệt và hỏi: "Mấy món  thế nào?"
Tần Duyệt nhẹ nhàng gật đầu.
Thực , những món đó đều là những món Lăng Sương Sương thích ăn, mà   món nào là cô  thích.
Có lẽ Lăng Sương Sương  quen với việc Tần Duyệt luôn chiều chuộng , đến mức  bao giờ để ý đến sở thích của Tần Duyệt.
Trong suốt những năm qua, Tần Duyệt  luôn chăm sóc cô  một cách tỉ mỉ, nhưng thậm chí Lăng Sương Sương còn  để tâm xem Tần Duyệt thích ăn gì.
Thật là một trò hề!
Sau khi gọi xong món, Lăng Sương Sương nháy mắt,  Tần Duyệt đầy quan tâm: "Duyệt Duyệt, mặt   , vẫn còn sưng vì   chị tớ tát  ? Sao vẫn còn  sưng thế?"