“Một bát phở thêm giấm.”
Người đàn ông xuống xe   thẳng tới  quầy hàng, giọng  trong trẻo nhưng tràn ngập từ tính.
“Được , đây là bát cuối cùng. Không ngờ tối nay phở  bán chạy như , cô gái   gọi hai bát.” Chủ quán lẩm bẩm  ngừng.
Người đàn ông  khẽ một tiếng, dứt khoát  tới bên cạnh Lăng Niệm Niệm: “Ở đây   ai chứ?”
Lăng Niệm Niệm  ngẩng đầu lên, lẩm bẩm một câu: “Không  ai.”  tiếp tục vùi đầu ăn.
Người đàn ông  xuống, ánh mắt  chằm chằm Lăng Niệm Niệm, nhưng cô  phát hiện , chỉ lo ăn, còn  quên bưng bát lên ngửa đầu uống hết canh bên trong.
“Chàng trai, phở của  xong .’
“Cảm ơn.” 
Lăng Niệm Niệm cảm thấy giọng  đó  chút quen tai, cô đặt bát xuống,  về phía đối diện, nhất thời trợn tròn mắt, nước canh lưu  khóe miệng còn  kịp lau, cô cứ  chằm chằm đối phương.
Người đàn ông ngẩng đầu  cô, mặt  khôi phục  vẻ lạnh lùng   như một.
“Dục... Minh,    ở đây?”
Lúc lâu  Lăng Niệm Niệm mới khó khăn phun   một câu.
Cô nhớ công ty Trình Dục Minh cách nơi   xa,  hơn nửa đêm  xuất hiện ở đây ăn quán ven đường?
“Ăn khuya.” Anh  lời ít ý nhiều.
Lăng Niệm Niệm đột nhiên nhận    hỏi một câu  ngu, tới nơi  đương nhiên là để ăn khuya,    lẽ chỉ là  ở phụ cận bàn bạc xong công việc,  đó đói bụng,   trúng quán  giống cô mà thôi.
Chẳng lẽ cố ý đến để gặp cô?
Ồ…
Mỗi  cô đối mặt với  luôn cảm thấy áp lực vô hình, khiến cô  chạy trốn.
Cô  đối phương cầm thìa múc một miếng phở bỏ  miệng nhai,  đó nhíu mày.
Trình Dục Minh  thích ăn phở,   mới  thấy Lăng Niệm Niệm ăn ngon như  nên cho rằng nó  tuyệt. Hiện tại xem , còn  ngon bằng dì nhà  .
Chỉ là,   cô  thích ăn phở ? Trước  bảo cô ăn cùng, cô đều kiên trì ăn cùng  mấy miếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-17-sao-anh-lai-o-day.html.]
Vì  bây giờ  ăn ngon như thế?
“Anh  thích phở ?” Lăng Niệm Niệm nhịn   hỏi: “ cảm thấy ăn  ngon.”
Cô “Ợ” một tiếng, ngượng ngùng che miệng: “Cái đó,   mới ăn hai bát,  no.”
Trình Dục Minh “Ừ” một tiếng,  ăn vài miếng,  đó mới ngẩng đầu: “Thích.”
“Hả? Cái gì?” Lăng Niệm Niệm  hiểu.
“Thích phở, chỉ là   của nhà hàng  thôi.” Trình Dục Minh giải thích,  hỏi: “Cô ăn hai bát?”
Lúc  Lăng Niệm Niệm mới hiểu ý của Trình Dục Minh, cô  hổ xoa xoa tay,  nhỏ: “  ăn cơm tối, thật sự là quá đói bụng. Sau khi tan tầm lái xe  qua nơi  thấy  đồ ăn, liền…”
Trình Dục Minh nhíu mày, buông thìa xuống  Lăng Niệm Niệm: “Cô tăng ca ở công ty đến khuya?”
Điều   giống như chuyện Lăng Niệm Niệm sẽ .
Lăng Niệm Niệm khẽ gật đầu,  dậy: “Cái , thời gian cũng  còn sớm,  về nhà .” Cô  đợi Trình Dục Minh trả lời   tới  quầy hàng: “Ông chủ, bao nhiêu tiền,  trả cho  .” Cô chỉ chỉ Trình Dục Minh.
“Được . Cô gái, cô quen    trai  ?”
“Ừm, bao nhiêu tiền?”
“48 đồng.”
“Được, ông quét mã cho cháu.” Thanh toán xong, cô xoay   về phía xe thể thao, Trình Dục Minh bỗng nhiên chắn  mặt cô.
Lăng Niệm Niệm khó hiểu ngẩng đầu lên , đối diện với vẻ mặt  chút  đổi của Trình Dục Minh.
“ tiễn cô.” Vẫn là giọng  trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Không cần,  tự lái xe .” Lăng Niệm Niệm lấy chìa khóa  ấn xuống,  đó “Tích tích.” hai tiếng, đèn xe lóe lên.
“Để  lái.”
Trình Dục Minh bá đạo cướp lấy chìa khóa trong tay Lăng Niệm Niệm,  đó  tới ghế lái phụ, mở cửa xe.
Lăng Niệm Niệm cứng đờ tại chỗ, mười mấy giây  cô mới chui  bên cạnh Trình Dục Minh,  lên ghế lái phụ.
Trình gia chỉ là  ở bên Niệm Niệm lâu hơn một chút.