Nhìn cô lên xe, Trình Dục Minh vòng qua vị trí lái, khởi động xe, nghiêng mặt  thấy cô  chút thất thần  về phía ,   đang suy nghĩ cái gì.
“Dây an .” Anh nhắc nhở.
Lúc  Lăng Niệm Niệm mới phục hồi tinh thần , luống cuống tay chân lấy dây an .
Trình Dục Minh  giành  một bước nghiêng  cúi xuống kéo dây an  của ghế phụ, thắt  cho cô.
Giờ khắc   cách giữa bọn họ  quá 10cm, Lăng Niệm Niệm rõ ràng  thể ngửi  mùi hương   Trình Dục Minh, tươi mát tự nhiên.
Cô cảm thấy trái tim  đập thình thịch  kiểm soát , liều mạng nín thở mới  bại lộ.
“Cảm ơn.”
Giọng  Lăng Niệm Niệm  chút run rẩy, cô  cảm giác mặt  đang nóng lên.
Lăng Niệm Niệm cô   chịu thua!
Anh chỉ  gần thắt giúp cô dây an , thế mà cô …
Trình Dục Minh  chằm chằm mặt cô vài giây,  đó mới  thẳng , đạp chân ga, chạy như bay.
Lúc   đầu  về phía ,  mặt  thêm vài phần ấm áp.
Bộ dáng mặt cô đỏ bừng, hình như  chút đáng yêu.
Xe Bentley bên cạnh đợi xe thể thao chạy xa, mới chậm rãi khởi động,  theo phía ...
Xe chạy cũng  nhanh như trong tưởng tượng, gió mùa hè nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt khiến Lăng Niệm Niệm cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cô nhắm mắt , hưởng thụ sự yên tĩnh lúc .
Trên đường, hai  đều  mở miệng,  thẳng  về phía ,  ánh đèn neon lóe lên đập  mặt.
Trình Dục Minh thỉnh thoảng liếc về phía Lăng Niệm Niệm bên cạnh, chỉ thấy cô nhắm mắt ,  mặt mang ý  thỏa mãn nhàn nhạt.
Dễ dàng vui vẻ như  ?
Khóe miệng  giật giật,  luôn cảm thấy Lăng Niệm Niệm tối nay  giống với Lăng Niệm Niệm mà   thấy  đây, rõ ràng vẫn là khuôn mặt , dáng  , cách ăn mặc , nhưng  giống như   đổi linh hồn.
“Đến .” Xe dừng ở ngoài cửa biệt thự Lăng gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-18-mo-ho-cho-mong.html.]
Trình Dục Minh cảm thấy lộ trình hôm nay  ngắn,   trong xe  nhúc nhích.
Lăng Niệm Niệm  đẩy cửa xe ,  tới bên ghế lái, cô  Trình Dục Minh  ngượng ngùng mở miệng: “Cái , đây là xe của .”
“À.” Trình Dục Minh chậm rãi cởi dây an , xuống xe,   mặt Lăng Niệm Niệm, giọng  lạnh nhạt mang theo một tia dịu dàng  dễ phát hiện: “Chín giờ sáng mai,  tới đón cô.”
“Được.” Lăng Niệm Niệm  tiếp: “Đêm nay, cảm ơn   đưa  về.”
“Trả nợ bát phở cô mời .”
Lúc  Lăng Niệm Niệm mới hiểu.
“Thì  là thế.”
“Vậy    đây. Anh về như thế nào?”
Vừa  xong, xe Bentley liền chạy tới, dừng ở cách đó  xa.
Lăng Niệm Niệm nghĩ   lo lắng nhiều, liền mỉm  vẫy tay với ,  đó lên xe lái  trong biệt thự.
Trình Dục Minh  ở chỗ cũ  cửa lớn chậm rãi đóng  nhưng  hề di chuyển một bước.
Vừa , ngay cả tay cô  cũng  chạm .
Trước , mỗi ngày cô đều quấn lấy , nhưng bây giờ hình như  chút xa cách.
Trình Dục Minh cảm thấy trong lòng trống rỗng.
“Chúng  nên trở về.” Âu Dương  tới, nhẹ giọng nhắc nhở.
Trình Dục Minh  đèn cửa sổ tầng hai sáng lên, trong lòng    chút chờ mong  về phía cửa sổ .
Đợi vài phút nhưng   ai  tới bên cửa sổ  .
“Đi thôi.”
Trình Dục Minh  chút thất vọng, xoay    trong xe.
Hạ cửa sổ xuống,  còn  từ bỏ ý định   cửa sổ sáng đèn  vài , nhưng rèm cửa sổ   kéo lên chẳng  từ lúc nào.
“Lái xe .”