Lúc Lăng Niệm Niệm xuống tầng, Trình Dục Minh sô pha trong phòng khách, mỉm trò chuyện với Lăng Viễn.
Anh mỉm như thế mê , là sự dịu dàng mà bọn họ từng thấy qua khi ở chung một .
“Dục Minh, tới .”
Trình Dục Minh thấy giọng trong trẻo của Lăng Niệm Niệm thì ngẩng đầu lên, chỉ thấy cô trang điểm trang nhã, mặc váy liền áo màu trắng như tuyết, đang xuống cầu thang, mỉm .
Anh thất thần một lát, thể tin mắt là Lăng Niệm Niệm xinh gợi cảm ngày thường.
Cô tới bên cạnh , về phía Lăng Viễn: “Ba, thời gian còn nhiều, con và Dục Minh xuất phát , chúc ba và cuối tuần vui vẻ.”
“Được, Dục Minh giúp chú trông chừng Niệm Niệm nhé, nếu nó loạn, cháu quản nó giúp chú.”
Trình Dục Minh thu hồi ánh mắt, lễ phép mỉm : “Vâng, chú yên tâm.” Sau đó thấy Diêu Phương đang bưng hoa quả , : “Dì , cháu dẫn Niệm Niệm đây.”
“Không ăn chút trái cây ? Dưa Ha-mi dì cắt xong .”
Lăng Niệm Niệm phất phất tay ngoài: “Không cần .”
Hai song song ngoài, Trần quản gia mở cửa lớn cho bọn họ, cúi đầu khom lưng: “Trình gia, tiểu thư thong thả.”
“Cảm ơn chú Trần.” Lăng Niệm Niệm mỉm .
Đi tới xe Maserati, Trình Dục Minh mở cửa ghế phụ cho cô, Lăng Niệm Niệm lời cảm ơn đó liền chui .
Trình Dục Minh mờ mịt nhíu mày, cảm thấy Lăng Niệm Niệm hôm nay quá khách khí.
Cô kéo tay nữa, cò thường xuyên lời cảm ơn cho quen.
Anh xe khởi động, liếc chỗ ghế phụ một cái, phát hiện Lăng Niệm Niệm nhanh nhẹn thắt dây an .
Trong lòng đột nhiên cảm giác thất vọng.
Rõ ràng khi đến tâm tịnh, chuẩn lạnh như băng hề để ý Lăng Niệm Niệm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-22-gio-phut-nay-co-lam-nguoi-ta-say-long.html.]
khi thấy cô mặc váy liền áo màu trắng chậm rãi xuống cầu thang, ánh mắt của thể rời khỏi cô.
Cô hôm nay khác so với Lăng Niệm Niệm ngày thường, vốn dĩ khác thể nghĩ cô là đàn bà đê tiện.
Có lẽ đây chỉ là giả dối mà thôi, nhưng giờ phút cô quả thật cho chút say lòng.
Anh đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên lao nhanh đường.
Hòa Viên ở vùng ngoại ô, xe chạy như bay đường, hai bên đều là ruộng lúa, lúa xanh mơn mởn đung đưa đón gió ánh mặt trời, tràn đầy sức sống.
Lăng Niệm Niệm ruộng lúa bên ngoài xe, ngâm nga giai điệu quen thuộc.
Trình Dục Minh thấy tiếng hát, khóe miệng bất giác cong lên.
Lăng Niệm Niệm đột nhiên đầu, thấy nụ khóe miệng Trình Dục Minh, nó trông giống như đang nhạo cô.
“Có hát tệ ?” Lăng Niệm Niệm ngừng hát, nhỏ giọng hỏi.
Trình Dục Minh khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên : “Không .”
“Hả? Không ?”
Thế nghĩa là ?
Là cô hát tệ ?
Hay chỉ là an ủi cô?
Quên , hát nữa, lẽ giữ im lặng mới là lựa chọn nhất.
Lăng Niệm Niệm ngượng ngùng mỉm , đầu ngoài cửa kính.
Trong lòng Trình Dục Minh cảm thấy mất mát, tiếp tục lái xe.
Maserati dừng một cái cửa lớn màu đồng cổ kính, bảng hiệu màu gỗ cổ cửa hai chữ “Hòa Viên”, kiểu chữ cứng cáp mạnh mẽ.
Giọng Trình Dục Minh truyền đến: “Đến , xuống xe.”