[Đinh! Ký chủ  ái, lão công nhắc nhở hữu nghị, nhiệm vụ phó bản  mở , xin biểu hiện thật .]
Hệ thống xuất hiện để khiến Lăng Niệm Niệm nhớ tới độ hảo cảm thấp đến đáng thương 21 điểm, cô nhịn   hỏi: “Tiểu Lược, nếu   biểu hiện  thì  bao nhiêu điểm?”
[Ký chủ, nhiệm vụ phó bản cho điểm, lão công   !]
[Aiz, cái hệ thống ngu ngốc , hỏi cái gì cũng  ,     quên nâng cấp não  đây.]
[Ký chủ,  thể mắng lão công như , lão công sẽ  tổn thương đó.]
[Được,  mắng  nữa, nghiêm túc  nhiệm vụ đây!]
Quản gia Tạ  đợi ở cửa từ lâu.
Vừa thấy xe dừng , ông  bước nhanh tới đón: “Thiếu gia, Lăng tiểu thư, lão gia tử  pha  xong chờ hai  ở phòng khách.”
Hai  xuống xe,  theo  quản gia Tạ  Hòa Viên.
Đây là một đình viện kiểu Trung Quốc, hai bên đường lát đá cuội trồng đầy trúc nhỏ, còn  các loại cách thức tạo hình khác . Dưới một cây cầu hình vòm đá là dòng nước chảy róc rách cùng với đàn cá chép màu đỏ vui vẻ bơi tới bơi lui.
Xuyên qua một cánh cổng vòm tường trắng ngói đen hình tròn,  dọc theo đường đá xanh  hơn mười mét mới đến phòng khách.
Sau biển  điêu khắc, một  đàn ông già râu bạc trắng đang pha , động tác thành thạo     là một chuyên gia.
Tiếng bước chân truyền đến, ông  ngẩng đầu mỉm   về phía cửa: “Dục Minh, Niệm Niệm, cuối cùng hai   tới.”
“Ông nội.” Giọng Trình Dục Minh trở nên dịu dàng, còn mang theo một chút  nũng.
“Ông nội.” Lăng Niệm Niệm cũng gọi theo.
“Này, ngoan. Mau tới đây  xuống nếm thử  ông nội mới mua .” Trình Ngạo Thiên vẫy vẫy tay.
Lăng Niệm Niệm mỉm   theo Trình Dục Minh  xuống đối diện Trình Ngạo Thiên,  ông  thuần thục pha , rót  chén  mặt bọn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-23-khong-duoc-bat-nat-chau-dau.html.]
Hương  nồng đậm theo  nóng xông  mũi.
Hai  bưng chén  lên thưởng thức một ngụm, tuy lúc  miệng  đắng nhưng khi  cổ họng  ngọt vô cùng.
“Thế nào, Dục Minh, cháu   đây là  gì ?”
Trình Dục Minh mỉm , uống một  cạn sạch : “Đại Hồng Bào lâu năm, một nghìn hai trăm ngàn vàng.”
Đương nhiên Lăng Niệm Niệm  hiểu về , cô chỉ lẳng lặng  hai   chuyện phiếm, thỉnh thoảng  nhạt.
Hai  hàn huyên một hồi lâu về , lúc  Trình Ngạo Thiên mới chú ý tới Lăng Niệm Niệm   một lời  ở chỗ đó, yên lặng  bọn họ thỉnh thoảng còn mỉm .
Ông  híp mắt : “Niệm Niệm,   cháu chán  ?”
Lăng Niệm Niệm mỉm : “Không ạ, tiện thể cháu tiếp thu kiến thức luôn.”
“Ha ha,    Niệm Niệm nhà chúng   hiếu học như ,   cháu   ông  về   mệt .”
“Sao  thể chứ, ông nội, chắc chắn là ông nhớ lầm.”
Lăng Niệm Niệm  lên,  tới phía  Trình Ngạo Thiên, lấy tay bóp vai ông : “Hai  tiếp tục  để cháu mát xa cho ông.”
Trình Ngạo Thiên vỗ tay Lăng Niệm Niệm  vai,  vui vẻ: “Thật là đứa bé ngoan. Dục Minh , cháu dâu tương lai của ông ngoan như thế, cháu  thể bắt nạt nó.”
Lăng Niệm Niệm ngoan ngoãn hiểu chuyện, Trình Dục Minh nhịn    chằm chằm cô thêm vài giây, khuôn mặt trắng nõn thanh thuần động lòng  trông  giống đang giả bộ.
Anh nhớ lúc  đến thăm ông nội, Lăng Niệm Niệm luôn ngại nhàm chán nên  một  chơi điện thoại di động.
Mà cô  mắt càng ngày càng xa lạ, Lăng Niệm Niệm   trong ấn tượng của  dần dần trở nên mơ hồ, cô thật sự là  như thế nào đây?
Trình Dục Minh  chút tò mò.
“Ông nội đang  chuyện với  đấy!” Lăng Niệm Niệm nhắc nhở.
“Vâng, ông nội yên tâm.”