Uống  xong, Trình Dục Minh  chơi cờ tướng với Trình Ngạo Thiên, Lăng Niệm Niệm thì  ở một bên say sưa  bọn họ đánh cờ, dáng vẻ hăng hái bừng bừng.
Sau mấy ván liên tiếp, Trình Dục Minh  gấp,   dậy: “Ông nội, cháu uống nhiều  ,   vệ sinh, ông chờ cháu một chút.” Sau đó   về phía Lăng Niệm Niệm: “Cô ở cùng ông nội.”
Lăng Niệm Niệm chớp chớp mắt, ngoan ngoãn  một câu “Được”.
Đợi Trình Dục Minh  xa, Lăng Niệm Niệm  hì hì  ở vị trí   của Trình Dục Minh, phía  còn lưu  độ ấm của .
“Ông nội,  là cháu với ông đấu một ván nhé?”
Cô hứng thú  bàn cờ, loay hoay đưa tay đặt quân cờ trở về vị trí cũ.
Trình Ngạo Thiên  giật , nghi ngờ  cô: “Cháu  chơi cờ?”
Ông  nhớ rõ   khi cô tới  hề  bọn họ chơi cờ, cũng   chút hứng thú.
“Dạ.” Lăng Niệm Niệm mỉm  gật đầu: “ chơi  giỏi lắm, hy vọng ông nội hạ thủ lưu tình nhiều hơn ạ.”
“Ha ha, cháu  diệt ông ngay từ đầu  là may cho ông .” Trình Ngạo Thiên , khom lưng tay  vuốt râu gật đầu.
Đợi đến khi Trình Dục Minh  , ván cờ  bàn  lâm  trạng thái giằng co.
Anh thấy Lăng Niệm Niệm đang chằm chằm  bàn cờ, môi khẽ cong lên.
Một lát , cô di chuyển một quân cờ,  híp mắt hô: “Ông nội, chiếu tướng.”
Trình Ngạo Thiên  ván cờ,   ông  sơ suất  Lăng Niệm Niệm thừa cơ mà , thua!
“Lợi hại thật, Niệm Niệm. Ông  ngờ  đầu chơi  thua cháu, xem    là cháu giấu tài nha.”
“Không  ạ, là ông nhường cho cháu. Nếu  chúng  chơi một ván nữa .”
“Được.” Trình Ngạo Thiên nổi lên tính háo thắng, quyết định chơi thêm một ván nữa.
Nhìn hai  chơi vui vẻ, Trình Dục Minh yên lặng   vị trí   của Lăng Niệm Niệm, trở thành  xem.
Lại một ván đánh tới cuối, Trình Dục Minh  ván cờ, liếc mắt một cái liền   Lăng Niệm Niệm chỉ cần dời quân “Xe” lên là  thể thắng.
Không nghĩ tới tài năng của Lăng Niệm Niệm  đỉnh như , thật sự khiến    cô với cặp mắt khác xưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-24-an-sau-khong-lo.html.]
Chỉ là ánh mắt Lăng Niệm Niệm dừng   quân “xe”  đến hai giây, liền cầm lấy một quân cờ khác  một bước tử kỳ, một giây  quân cờ của ông nội di chuyển, Lăng Niệm Niệm  tướng quân đánh.
“Ha ha, Niệm Niệm, ông thắng!”
Trình Ngạo Thiên vui vẻ  như  mùa.
Lăng Niệm Niệm cũng  khanh khách giơ ngón tay cái lên với Trình Ngạo Thiên: “Cháu  ngay ông nội  nhường cháu một ván! Là   cháu thua đến mức thảm thương.” Cô  dậy  tới phía  Trình Ngạo Thiên ôm cánh tay ông : “Ông nội, ông thật .”
Trình Ngạo Thiên  cô nịnh cho miệng  khép  !
Trình Dục Minh ở một bên  thấu tất cả,   chằm chằm hai  vui vẻ hòa thuận, khóe miệng  cong lên.
Lăng Niệm Niệm,   cô dỗ ông nội vui vẻ !
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng ô tô ầm ầm, tiếp theo là tiếng phanh gấp.
Tiếng bước chân hỗn loạn từ xa đến gần, quản gia Tạ dẫn ba    phòng khách.
“Ba, con và Phượng Nghi, Tiểu Đào đến thăm ba.” Trình Hạo Nghĩa mỉm  chào hỏi, đặt đồ trong tay lên  bàn: “Đây là một chút tâm ý, hi vọng ba đừng ghét bỏ.”
“Ba.”
“Chào ông nội.”
Ba   tới, thấy Trình Dục Minh và Lăng Niệm Niệm ở cùng Trình Ngạo Thiên thì mỉm .
“Dục Minh và Niệm Niệm cũng tới đây gặp ông .” Trình Hạo Nghĩa  tới bên cạnh Trình Dục Minh, vỗ vai : “Hôm qua bảo cuối tuần nó về nhà ăn cơm, nhưng nó   rảnh, hóa  là đến thăm ông nội.”
Trình Dục Minh lạnh lùng  ba   mắt,   một lời.
Lăng Niệm Niệm mỉm  chào: “Bác Trình, cô Lục.” Sau đó cô  thiếu niên mới hai mươi hai, ba tuổi , hình như    chút ngại ngùng: “Tiểu Đào lớn .”
Trình Cảnh Đào gãi đầu,   thấy Lăng Niệm Niệm  mắt  chút xa lạ, cảm giác  vênh váo hung hăng như trong trí nhớ, ngược   cho    cảm giác  cận.
Cậu   chắc chắn gọi một câu: “Chào chị Niệm Niệm.” Lại  Trình Dục Minh lạnh như băng, giọng   nhỏ gọi một tiếng “Anh”.
Trình Ngạo Thiên  ba vị khách  mời mà đến, vẻ mặt bình tĩnh: “Ừ, tới đúng lúc lắm, quản gia Tạ, bảo phòng bếp chuẩn  thêm vài món ăn.”
“Vâng, lão gia tử.”
Khách  mời mà đến,  trò  để xem!