Món ăn   bưng lên đầy đủ, chay mặn phối hợp, còn  canh gà đang bốc lên  nóng
Trình Ngạo Thiên  dậy  một câu “Cùng  ăn cơm ”  đó  về phía bàn ăn. Trình Dục Minh  dọn đũa xong, chuẩn  đỡ ông nội, ai ngờ Lăng Niệm Niệm  chạy đến bên cạnh Trình Ngạo Thiên , một tay khoác cổ tay ông , vẻ mặt tươi  đỡ Trình Ngạo Thiên lên ghế .
Mấy  còn  cũng  lượt  xuống, nhưng  chậm chạp  động đũa.
Trình Ngạo Thiên cảm nhận  sự  hổ  bàn ăn, cầm đũa lên : “Thất thần  gì, ăn cơm .”
“Vâng, ba.” Trình Hạo Nghĩa cầm đũa lên, ánh mắt   về phía Trình Dục Minh đối diện.
Ánh mắt Trình Dục Minh  ông  lạnh đến mức khiến ông  run rẩy.
Đã nhiều năm như   nhưng bản tính đứa nhỏ  vẫn   đổi.
Có lẽ là chán ghét Lục Phượng Nghi, từ lúc bà   cửa đến bây giờ Trình Dục Minh  từng  thẳng  bà , nhưng vẫn  thể cảm nhận  ánh mắt như  như  b.ắ.n về phía .
Cuối cùng  cũng  thẳng về phía Lục Phượng Nghi,  đó  chút ngạc nhiên.
So với Lục Phượng Nghi trong ấn tượng của  thì kém khá xa, Lục Phượng Nghi hôm nay  trang điểm đậm mà mặc một bộ váy liền áo màu vàng nhạt,   dáng phụ nữ đàng hoàng.
Có lẽ cảm nhận  ánh mắt Trình Dục Minh đang  , Lục Phượng Nghi ngẩng đầu, mỉm   .
Quả nhiên, đàn bà đều giỏi diễn kịch..
Bà  là  thế nào  luôn  rõ trong hơn hai mươi năm qua. 
Cho dù giả dịu dàng thế nào cũng sẽ   đổi  bản tính đê tiện của bà .
Trong lúc suy nghĩ, ánh mắt   tự giác   sang Lăng Niệm Niệm đang  như hoa bên cạnh, giờ phút  cô đang trò chuyện với Trình Ngạo Thiên, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho ông , trông  ngoan ngoãn đáng yêu.
Chắc cô cũng đang diễn kịch!
Nếu như   tận mắt  thấy Lăng Niệm Niệm đối xử với Lăng Sương Sương như thế nào,  lẽ  sẽ  hành động  mắt của cô lừa gạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-26-dan-ba-deu-gioi-dien-kich.html.]
Thật buồn !
Điểm khác thường trong lòng  mới dâng lên nhất thời  thổi tan thành mây khói.
Mặt Trình Dục Minh trở nên âm trầm khó coi, ngay cả  khí xung quanh cũng lạnh  mấy độ.
“Dục Minh, đồ ăn hôm nay  hợp khẩu vị ?”
Trình Ngạo Thiên phát hiện sắc mặt Trình Dục Minh  chút khác thường, hơn nữa  gắp miếng thức ăn nào.
“Không   ông nội, đồ ăn  ngon.”
Trình Dục Minh nhanh chóng gắp một miếng  nhét  miệng, chỉ là dường như  cảm thấy mùi vị gì.
Ăn  nửa bát cơm, Lục Phượng Nghi dùng cánh tay đụng đụng Trình Hạo Nghĩa bên cạnh, nháy mắt với ông .
Trình Hạo Nghĩa hiểu ý, mỉm  gắp một miếng cá quế bỏ  trong bát Trình Ngạo Thiên, nịnh nọt : “Ba, cá   ngon, ba nếm thử .”
“Anh  gì cứ  thẳng ,  cần quanh co lòng vòng như .” Trình Ngạo Thiên buông đũa  về phía ông , trong mắt   chút gợn sóng.
Con của  như thế nào ông  là  hiểu rõ nhất. Bình thường một hai tháng ông   đến Hòa Viên một , nên   đến nhất định  việc  nhờ vả.
Lời của ông  khiến ông  cảm thấy khó xử, nhưng  thể  mở miệng.
Lúc  Trình Dục Minh cũng buông đũa xuống, đầy hứng thú rửa tay lắng ,  mặt lộ  một tia  nhạo.
Ngược     xem đến cuối cùng Trình Hạo Nghĩa  giở trò gì.
Trình Hạo Nghĩa tựa hồ    thấu động cơ, mặt nóng bừng.
Ông  khó khăn mở miệng: “Ba, hôm nay quả thật  một chuyện  nhờ.” Ông  kéo Trình Cảnh Đào bên cạnh   tiếp: “Ba xem bây giờ Tiểu Đào   nghiệp đại học  về nước, cũng nên cho nó một vị trí trong công ty.”
“Ừ,  sai, cho nên?”