Trình Hạo Nghĩa liếc mắt  Trình Dục Minh   nhạo, nuốt một ngụm nước miếng.
“Cho nên con nghĩ  thể để Dục Minh sắp xếp cho Tiểu Đào một cương vị rèn luyện riêng ở công ty, chờ   trưởng thành  thể một  đảm đương một phía, là  thể giúp Dục Minh cùng  quản lý công ty. Dù  tập đoàn lớn như thế, Dục Minh cũng  thể phân   . Hơn nữa  em đồng lòng, kỳ lợi đoạn kim. Cha, cha   ?”
Trình Ngạo Thiên ngượng ngùng : “Cái  còn  hỏi Dục Minh mới đúng. Bây giờ ba   nhàn hạ, công ty đều do Dục Minh quản lý,  nên nó nghĩ như thế nào mới là quan trọng nhất.”
Vừa dứt lời, giọng  kiều mỵ của Lục Phượng Nghi liền vang lên: “Cha, chúng  ai mà   Dục Minh  lời cha nhất chứ, chỉ cần miệng vàng của cha mở  thì   thằng bé  thể từ chối? Dục Minh, dì  đúng ?”
Lục Phượng Nghi dứt khoát đưa Trình Dục Minh lên đài, nếu Trình Ngạo Thiên  giúp bọn họ thì bà  cũng chỉ  thể nhận.
Trong lòng  hừ lạnh một tiếng: Quả nhiên vẫn là tiện nhân đê tiện vô sỉ giống như  ! Mục đích hôm nay đến chính là  ông nội  giúp con trai bà !
Chỉ là hình như bà   xem thường ông nội, ông  là  rong ruổi sa trường mấy chục năm nên mới  thể sáng lập  tập đoàn Ngạo Thiên trị giá hơn trăm tỷ, chỉ vì ba hai câu của bọn họ mà  lừa ư?
Sao ông nội     dã tâm của bọn họ chứ?
Quả nhiên Trình Ngạo Thiên  lạnh một tiếng, ánh mắt trở nên sắc nhọn.
“Lục Phượng Nghi, nơi  đến phiên cô  chuyện  ? Con dâu Trình gia  từ đầu đến cuối cũng chỉ  một  Uông Tuyết mà thôi.”
“...”
Lục Phượng Nghi  ngờ qua nhiều năm như   Trình Ngạo Thiên vẫn trách móc bà .
Bà  đè nén lửa giận trong lòng, tiếp tục  : “Ba, cho dù ba  thừa nhận con, nhưng ba cũng là  mà con kính trọng. Huống chi, Tiểu Đào mang dòng m.á.u Trình gia, chẳng lẽ ngay cả cháu trai của  ba cũng  nhận ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-27-ba-tran-canh-dao-chiu-uat-uc.html.]
Trình Cảnh Đào mở to hai mắt, khổ sở cúi đầu.
Có lẽ bất kể   cố gắng thế nào cũng  lọt  mắt ông nội và  trai .
Nhìn bộ dáng  của Trình Cảnh Đào, trong lòng Trình Ngạo Thiên  chút thổn thức.
Quả thật, chuyện của  lớn  nên liên lụy đến trẻ con. Hơn nữa, ông   tận mắt  Trình Cảnh Đào lớn lên, bản tính của đứa nhỏ   , hồn nhiên thiện lương,  giống Trình Hạo Nghĩa cùng Lục Phượng Nghi chút nào.
Ông  nhớ lúc   còn nhỏ gọi ông nội luôn miệng  chui  lòng .
“Tiểu Đào, ông nội hỏi cháu, cháu thật sự  đến công ty cùng  ?” Trình Ngạo Thiên nghiêm túc   : “Ông  hy vọng chính cháu  chuyện trái lương tâm.”
Trình Cảnh Đào thấy ông   chuyện với , nhất thời trở nên vui vẻ,   ngẩng đầu, hốc mắt đỏ lên : “Từ nhỏ cháu   sùng bái  trai, cháu thật sự   việc, học tập cùng  , tương lai  thể trở thành trợ thủ  cho  trai.”
Từng câu từng chữ đều hết sức chân thành khiến trái tim Trình Ngạo Thiên khẽ run lên.
Cậu  chớp đôi mắt to ngập nước,  về phía Trình Dục Minh: “Anh trai,  đồng ý để em  theo  ?”
Ánh mắt vô tội , thấu tim .
Trình Dục Minh  thích Trình Cảnh Đào bởi vì ánh mắt của   thật sự  giống Lục Phượng Nghi. Nếu để ánh mắt Lục Phượng Nghi dí lấy  mỗi ngày chắc  sẽ tức điên mất.
Anh híp mắt,  trả lời Trình Cảnh Đào, nhưng dường như đang suy nghĩ gì đó.
Trình Cảnh Đào  cúi đầu, vài giọt nước mắt rơi xuống.