Cuối cùng Trình Hạo Nghĩa cũng  nhịn  nữa, ông   thể để Trình Cảnh Đào chịu uất ức như .
Ông  đập mạnh chiếc đũa trong tay lên bàn, ngữ khí   thiện như : “Dục Minh, con thật sự  dồn đến bước đường cùng như  ?”
Trình Dục Minh nhíu mày, trong mắt mang theo hàn khí  về phía Trình Hạo Nghĩa, giọng  lạnh như băng: “Ông  từng coi  là con trai của ông ,  lẽ trong mắt ông chỉ  một đứa con Trình Cảnh Đào mà thôi!”
“Đứa con trai bất hiếu ,  ai  chuyện với cha  như  ? Cha, cha  cháu trai  của cha xem!”
“Đủ !”
Trình Ngạo Thiên vỗ bàn  lên, nghiêm nghị : “Mấy  nháo đủ ?”
“Ông nội, ông đừng tức giận. Cẩn thận ảnh hưởng đến sức khỏe.”
Người  bàn ăn lập tức yên tĩnh ,  dám thở mạnh một tiếng.
Lăng Niệm Niệm trợn mắt há hốc mồm  tất cả  mắt,  dám  một câu nào, cho đến khi Trình Ngạo Thiên tức giận mới  lên vỗ vai ông .
Khuôn mặt vốn đang tức giận của Trình Ngạo Thiên lập tức dịu : “Ông  , để Niệm Niệm chê  .” Ông  thở dài một : “ là gia đình bất hạnh.”
“Không  , ông nội, nhà nào cũng    ưa  mà. Cháu hiểu.” Lăng Niệm Niệm .
Nghe  Trình Ngạo Thiên mỉm , tầm mắt dừng   Trình Hạo Nghĩa: “Chuyện của Tiểu Đào ba tự  sắp xếp, mấy  cơm nước xong thì về sớm . Ba ngày  cho con kết quả.”
Nói xong ông   tới phía  Trình Cảnh Đào, đưa tay xoa mái tóc đen dày của  : “Tiểu Đào, cháu yên tâm, cháu cũng là cháu ngoan của ông nội nên đương nhiên ông sẽ  bạc đãi cháu.”
“Ông nội.” Trình Cảnh Đào  lên xoay  nhào  lòng Trình Ngạo Thiên,  càng dữ dội hơn.
Trình Ngạo Thiên ôm Trình Cảnh Đào, mỉm  vỗ vỗ mu bàn tay  , an ủi: “Ngoan, đừng  nữa.”
Trình Cảnh Đào “Dạ.” một tiếng,  đó thật sự ngừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-28-nhin-du-chua.html.]
“Được ,  xuống ăn xong bữa cơm  .” Trình Ngạo Thiên trở  chủ vị,  xuống.
“Ông nội, thật xin , cháu  nên nổi giận.” Trình Dục Minh gắp miếng thịt bò đặt  trong bát Trình Ngạo Thiên: “Ông bớt giận .”
“Ba, là do con xúc động.” Trình Hạo Nghĩa giơ một ly rượu lên  uống một  cạn sạch: “Xin  ba.”
Lục Phượng Nghi cũng uống một ly rượu để tỏ vẻ áy náy.
Trên bàn cơm tạm thời trở nên yên tĩnh, mỗi  đều lẳng lặng ăn cơm, ngoại trừ tiếng nhai nuốt thì  còn tiếng gì khác.
Bữa cơm   thể  là bữa cơm thống khổ nhất trong đời Lăng Niệm Niệm.
Cô  ngờ quan hệ trong nhà Trình Dục Minh  phức tạp như , dường như   ghét ba và  kế của , thậm chí ngay cả  em trai  cũng   gặp.
Cô  Trình Dục Minh,  luôn trưng vẻ mặt lạnh lùng bên cạnh, khuôn mặt như đao gọt vẫn  trai như , chỉ là khí chất lãnh khốc   cho    dám tới gần.
Trong lòng cô mơ hồ  chút đau lòng.
Không  tuổi thơ của  trải qua như thế nào mới tạo nên tính cách lạnh lùng quái gở của  bây giờ nhỉ?
“Nhìn đủ ?” Trình Dục Minh đột nhiên mở miệng, giọng  nhỏ nhưng Lăng Niệm Niệm  bên cạnh   rõ ràng.
Anh  cô đang   ?
Lăng Niệm Niệm nhanh chóng thu hồi tầm mắt, gắp một miếng cơm trắng, thậm chí ngay cả đồ ăn cũng quên gắp.
“Đừng ăn cơm , ăn đồ ăn nhiều chút , Niệm Niệm.” Trình Ngạo Thiên  bộ dáng    thế nào của Lăng Niệm Niệm, mỉm  lắc đầu,  đó gắp một chút thức ăn bỏ  trong bát của cô.
“Cảm ơn ông nội.”
Nhìn vì   trai,  ?