Sau khi ăn xong, Trình Hạo Nghĩa dẫn Lục Phượng Nghi và Trình Cảnh Đào rời khỏi Hòa Viên.
Vừa lên xe, Lục Phượng Nghi liền bộc lộ bản tính, chửi ầm lên: “Em thật sự là quá xui xẻo mới gả cho tên trời đánh . Công ty  nắm  quyền, con trai   công ty còn   thái độ của thằng nhóc . Còn ông nội vênh váo  nữa, dám  nhục em  mặt  ngoài,  thì  dám hó hé câu nào. Thật sự là đồ vô dụng!”
Trình Hạo Nghĩa  mất hết thể diện  bàn ăn , trong lòng vô cùng tức giận nhưng ngại  Trình Cảnh Đào ở đây nên    lớn chuyện, đành an ủi:
“Em yêu, em bớt  vài câu , con trai còn ở  xe mà.” Ông   đầu  Trình Cảnh Đào  ở ghế , : “Tiểu Đào, con đừng để trong lòng, ông nội sẽ sắp xếp  giúp con.”
“Dạ, ba, con  .” Tính tình Trình Cảnh Đào dịu dàng, khuyên nhủ Lục Phượng Nghi ở ghế lái phụ: “Mẹ,  cũng đừng  linh tinh. Kỳ thật  đối xử với con như thế nào con hiểu . Là chúng      và   thất vọng.”
“Hôm nay đến Hòa Viên   ăn  khép nép là vì ai,   vì con . Con  hiểu ý  của  thì thôi , bây giờ còn  những lời  là  trách  ?”
Cậu  rũ mắt, thản nhiên : “Không  ạ, những lời con  đều là sự thật. Nếu như năm đó  …” Câu      tiếp, chỉ thở dài một  thật sâu.
Có một  chuyện  xảy  thì  thể  đổi  nữa.
Chuyện năm đó  trở thành một cái gai trong lòng Trình Dục Minh, nó đ.â.m   sâu, chỉ cần chạm nhẹ một cái cũng đau.
“Năm đó, vẫn là vì con.”
Lục Phượng Nghi tức giận lườm   một cái   đầu   ngoài cửa kính, n.g.ự.c  ngừng phập phồng.
Người trong xe   gì nữa, xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ  thấy tiếng gió gào thét bên ngoài.
……
Sau khi ăn xong, Trình Ngạo Thiên kéo Trình Dục Minh  thư phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-29-ban-tinh-lo-ra.html.]
Lăng Niệm Niệm  một  trong phòng khách xem tivi, miệng ăn dưa hấu dì Ngô  mới cắt xong.
Bọn họ  chuyện trong thư phòng  quá lâu, cô  ăn xong một đĩa dưa hấu thì hai   , sắc mặt so với   ở  bàn ăn thì dịu dàng hơn  nhiều.
“Quyết định như  .” Trình Ngạo Thiên vỗ bả vai Trình Dục Minh.
“Vâng.” Trình Dục Minh gật đầu  tới sô pha, thấy một đĩa dưa hấu chỉ còn  vỏ,   khỏi kinh ngạc  về phía Lăng Niệm Niệm, khóe miệng cô còn dính một chút nước dưa hấu màu đỏ.
Mới  ăn cơm xong   thể ăn nhiều dưa hấu như , giỏi thật!
Có lẽ là  thấy ánh mắt Trình Dục Minh, Lăng Niệm Niệm  chút ngượng ngùng lấy tay lau nước dưa hấu còn dính khóe miệng,  hổ mỉm   lên: “Dưa hấu   ngọt, nhất thời cháu  nhịn  liền ăn hết. Ông nội, Dục Minh hai   xuống , cháu  phòng bếp bảo dì Ngô cắt thêm chút nữa.”
“Không ,  trẻ tuổi nên ăn nhiều hoa quả thì mới .” Trình Ngạo Thiên kéo Lăng Niệm Niệm  xuống: “Cháu   chuyện phiếm với ông , để quản gia Trần  là  .”
“Dạ, ông nội.” Lăng Niệm Niệm   sáng lạn.
Hai   trò chuyện với Trình Ngạo Thiên thêm hai giờ,  đó mới lưu luyến  dậy rời .
Ở  xe, Lăng Niệm Niệm nghiêng  vẫy tay tạm biệt Trình Ngạo Thiên.
Ông   ở cửa  nỡ nhắc tới: “Niệm Niệm,   đến thường xuyên hơn nhé, ông   chơi cờ với cháu.”
“Được, tạm biệt ông nội.”
Sau khi xe khởi động, Lăng Niệm Niệm vẫy tay một cái, cho đến khi   biến mất ở giao lộ.