Xe chạy như bay  con đường ngoại ô.
Lăng Niệm Niệm  thẳng , tầm mắt thỉnh thoảng liếc về phía Trình Dục Minh bên cạnh đang cẩn thận lái xe, đột nhiên khuôn mặt  trai cau mày, giống như đang tự hỏi cái gì đó, nhưng   gì.
“A… Bây giờ đưa  về nhà ?” Lăng Niệm Niệm  nhịn  nữa nên phá vỡ sự yên tĩnh.
Trình Dục Minh  trả lời câu hỏi của cô, thình lình thốt  một câu: “Cô  lợi hại.”
“?”
Lăng Niệm Niệm  hiểu,  đầu quang minh chính đại  sườn mặt Trình Dục Minh, dứt khoát : “Có ý gì?”
“Hóa  là diễn kịch,   lầm .” Anh  với giọng lạnh như băng.
“Dục Minh,  diễn kịch cái gì,   rõ ràng .”
Lăng Niệm Niệm  cam lòng, rõ ràng cô cảm thấy    , tại  Trình Dục Minh vẫn  thành kiến với cô?
Trình Dục Minh đang lái xe nhưng khi  Lăng Niệm Niệm chất vấn thì  đầu, đôi mắt sâu thẳm  chằm chằm cô,  đó quét qua  cô vài , như đang xác nhận cái gì.
Bị   đến phiền, Lăng Niệm Niệm  mở miệng: “Rốt cuộc    gì cứ  thẳng,   thích quanh co lòng vòng.”
Trình Dục Minh  lạnh một tiếng, thâm sâu : “Đột nhiên  chơi cờ, còn  giả thua dỗ ông nội vui vẻ. Hôm nay ăn mặc như  cũng hao tổn tâm cơ chứ?” Anh khinh thường: “Lăng Niệm Niệm,   cô cảm thấy lừa ông nội thì vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Thiên sẽ là của  ?”
Mỗi một câu  của Trình Dục Minh giống như một lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m  n.g.ự.c Lăng Niệm Niệm.
Quả thật, giả thua là cô cố ý , nhưng đó là vì cô  chiếm  độ hảo cảm để lấp điểm mà thôi,  sống  ở nguyên thế giới  gì sai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-30-co-rat-loi-hai.html.]
Con  cô, một  hại , hai   chuyện trái lương tâm, tại  Trình Dục Minh   cô bụng  khó lường?
“Không , hôm nay  chỉ  dỗ ông nội vui vẻ mà thôi. Ông nội ở Hòa Viên một , mà hiếm khi  mới đến đây một ,  cho ông vui vẻ một chút thì  gì sai? Trình Dục Minh, mặc kệ  nghĩ như thế nào,  chỉ   con  sẽ  ngừng  đổi,  đừng dùng ánh mắt khinh bỉ đó   nữa.  cũng   rốt cuộc   trải qua những gì, nhưng  khác họ,   cần vơ đũa cả nắm.” Giọng  của Lăng Niệm Niệm  cao  thấp,  xen lẫn một chút uất ức.
“Nếu thật sự là như thế, tại    cô  khác giờ?” Khóe miệng  giật giật, giọng  lạnh lẽo: “Có   khi  Lăng Sương Sương  thương,    thấy  bộ mặt thật của cô nên nóng lòng  che giấu?”
Lăng Niệm Niệm tức giận trừng mắt  Trình Dục Minh.
Cô    cho  , bởi vì cô   là Lăng Niệm Niệm, cô cũng   Lăng Sương Sương  thương.
Cả đời Lăng Niệm Niệm sống thiện lương,  bao giờ nghĩ tới thương thiên hại lý!
Nếu    cái hệ thống  trói buộc thì cô  thấy     đường vòng !
Hệ thống cảm thấy trong đầu Lăng Niệm Niệm đang nghĩ đến mấy cái nguy hiểm, kịp thời xuất hiện ngăn cản hành động của cô.
[Đinh! Ký chủ  tỉnh táo, đừng kích động, cô còn  lấp điểm  sống  ?]
[ thành kiến của Trình Dục Minh đối với nguyên chủ quá sâu,   gì cũng   ý nghĩa,   phát hiện ?]
[Vạn sự khởi đầu nan, ký chủ, cô  từ bỏ ? Cô ưu tú như thế,  tin tưởng năng lực của  chứ. Cho dù là tòa băng sơn, cô cũng  tin rằng   thể hòa tan  .]
[Chỉ sợ  là cục cứng, gặm  động hóa  xong!]
[Không , là  đương nhiên sẽ  điểm yếu. Ký chủ, cô  tin lão công,  nên từ bỏ!]
Lăng Niệm Niệm yên lặng đồng ý.