Không  qua bao lâu, Trình Dục Minh cảm thấy mỗi một giây như dày vò,   bước chân Lăng Niệm Niệm phía  càng ngày càng chậm, thỉnh thoảng còn lấy tay che mặt trời  đỉnh đầu.
Thật ngu ngốc!
Sao  tìm một chỗ râm mát  chờ?
Không  Lăng Niệm Niệm  đang so tài cái quỷ gì!
Trình Dục Minh oán thầm, đột nhiên  thấy  thể Lăng Niệm Niệm lảo đảo như  ngã sấp xuống.
Anh theo bản năng  dừng xe chạy tới cạnh cô, nhưng một giây  liền thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ vội  đầu dừng bên cạnh Lăng Niệm Niệm.
Một cô gái tóc đen trẻ tuổi xuống xe đỡ Lăng Niệm Niệm lên ghế phụ, miệng chửi rủa  ngừng. Sau đó  bước nhanh trở về vị trí lái xe  phóng .
Nhìn biển  xe cùng bóng dáng quen thuộc , Trình Dục Minh  đó chính là Lục Ninh Hân.
Lúc  trái tim đang treo lơ lửng của Trình Dục Minh mới hạ xuống,  hít sâu một  để bình tĩnh , lúc  mới đạp chân ga.
Bên trong xe thể thao Ferrari.
Lăng Niệm Niệm phơi nắng đỏ bừng cả mặt, cả  đổ đầy mồ hôi, há miệng thở hổn hển.
“Bật điều hòa lên.”
Lục Ninh Hân hạ nhiệt độ, đưa một chai nước cho Lăng Niệm Niệm, miệng oán giận: “Niệm Niệm,  mau uống chút nước . Nhìn môi  trắng bệch kìa,   nắng bao lâu ? Cậu sắp  say nắng  đó  ? Nếu  đến trễ mấy phút nữa  sẽ ngã xuống ven đường đấy.”
Lăng Niệm Niệm  trả lời, cái miệng đang khô khốc của cô quan trọng hơn, nghĩ  cô vặn mở nắp uống hết một chai nước. Bởi vì uống quá nhanh nên  vài giọt nước  chảy  ngoài, rơi xuống làn da trắng như tuyết của cô.
“Không   và   đến Hòa Viên thăm ông nội ,    một   đường?” Lục Ninh Hân ghé sát  một chút,  nhỏ: “Không   Trình gia đuổi xuống xe nửa đường đấy chứ?”
“Cậu đừng hỏi nữa!   yên tĩnh một lát.” Lăng Niệm Niệm nhắm mắt , tựa lưng  ghế dựa.
Lục Ninh Hân hiếm khi thấy Lăng Niệm Niệm ủ rũ như  nên  đùa cô nữa, dù  tính tình của cô nóng nảy  dễ chọc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-32-bi-duoi-xuong-xe.html.]
Cô  lái xe về phía    gì nữa.
Chỉ là cô     lái  !
“Cậu   uống rượu giải sầu ?” Cô  liếc mắt  Lăng Niệm Niệm.
“Không.” Lăng Niệm Niệm mở mắt, từ chối  chút do dự.
Hơn nữa cô cũng   uống rượu. Cái cảm giác cay xè đó vẫn khắc sâu trong tâm trí cô đây .
Lục Ninh Hân kinh ngạc.
Mấy  kêu Lăng Niệm Niệm  uống rượu vẫn  chịu, chẳng lẽ đổi tính  ?
Cô   một  phụ nữ đàng hoàng?
Lăng Niệm Niệm  để ý đến vẻ mặt của cô , tiếp tục : “Đi ăn lẩu với  ,  lẩu Tứ Xuyên, đủ cay.’
“Cậu  ăn cay?’ Lại là vẻ mặt khiếp sợ.
Lục Ninh Hân nhớ rõ Lăng Niệm Niệm sinh  và lớn lên ở Giang Thành như , lấy đồ ngọt đồ ăn thanh đạm  chủ, gần như  ăn cay.
“Sao thế? Không  ?”
“…” Rõ ràng cô   ăn cay mà.
“Tiểu Hân Hân  thể ăn cay ư? Không , chúng  gọi nồi uyên ương.”
Cuối cùng sắc mặt Lăng Niệm Niệm cũng  hơn một chút, cô mỉm . Có lẽ bởi vì nhắc tới ăn nên cô liền hăng hái. Sự tức giận    bay mất từ lúc nào.
Vì    Lăng Niệm Niệm mất hứng nên Lục Ninh Hân mỉm  gật đầu: “Được,  chúng   ăn Tiểu Long Khảm…”
Sau đó xe chạy như bay về phía nhà hàng.