Lúc Lăng Niệm Niệm tỉnh là giữa trưa ngày hôm .
Nằm ở giường mềm mại bật điều hòa thật sự là cực kỳ thoải mái, cho tỉnh .
Cô duỗi , cầm điện thoại di động tủ đầu giường : 11 giờ 35 phút.
Cô vỗ đầu một cái, còn đau, hơn nữa nhớ nổi hôm qua về đến nhà như thế nào.
nó quan trọng.
Còn chuyện quan trọng hơn cô kết quả.
Cô gọi hệ thống trong đầu.
[Đinh, xin chào ký chủ, cuối cùng cô cũng tỉnh. Tiểu Lược đợi lâu.]
“Phó bản ngày hôm qua, thảm bại ?” Lăng Niệm Niệm chút tin tưởng hỏi.
[Ký chủ, tình huống phức tạp, ngày hôm qua Tiểu Lược cảm nhận độ hảo cảm của Trình Dục Minh luôn d.a.o động, lúc cao lúc thấp. Cuối cùng định lúc 10 giờ tối.]
“Không cần nhảm như , thẳng kết quả .”
[Đinh, thật đáng tiếc thông báo kí chủ, độ hảo cảm -5 điểm, mắt còn dư 16 điểm. Tiếp cận điểm giới hạn, lão công cần nhắc nhở ký chủ, thấp hơn 10 điểm sẽ tiếp nhận trừng phạt, mong ký chủ cẩn thận việc.]
“Cút!”
Lăng Niệm Niệm tức giận tục, chút cuồng loạn.
Cô còn lòng tin công lược Trình Dục Minh, chỉ cần nhận thêm một nhiệm vụ nữa, thể độ hảo cảm sẽ giảm xuống 10 điểm, đến lúc đó cô sẽ đối mặt với sự trừng phạt.
Mặc dù cô hình phạt là gì, nhưng bất kể là gì cũng khiến cô cảm thấy sợ hãi khó hiểu.
hôm nay hệ thống là d.a.o thớt, cô là thịt cá, vì sống , vì biến mất thế giới , cô lựa chọn nào khác.
Cô chán nản ngã xuống giường, ngẩn trần nhà.
“Cốc cốc cốc.”
Ngoài cửa truyền đến giọng dịu dàng của Diêu Phương: “Niệm Niệm rời giường ? Ra ngoài ăn cơm trưa , hôm nay đều là món con thích ăn, thịt băm thơm cá, cà hầm, cá sạo hấp, bồ câu nướng, trâu béo canh chua.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-37-gian-nhau-sao.html.]
Nghe tên món ăn liên tiếp nhưng Lăng Niệm Niệm thèm, món cay cô thích ăn.
cô vẫn dậy: “Mẹ, con xuống ngay đây.”
Trên bàn cơm, Lăng Niệm Niệm như cõi thần tiên, ngay cả đồ ăn cũng gắp.
Diêu Phương thấy thế thì gắp chút đồ ăn bát cơm của cô, giọng tràn đầy quan tâm: “Niệm Niệm, cơm sáng cũng ăn chắc giờ đói bụng . Đừng chỉ lo ăn cơm , ăn nhiều một chút .”
Lăng Niệm Niệm gật đầu, gắp thức ăn trong bát đưa miệng, nhai gật đầu “Rất ngon”.
Lăng Viễn chẳng lúc nào ăn xong, buông đũa xuống, vẻ mặt chuyên chú chằm chằm Lăng Niệm Niệm, mím môi như lời nhưng cuối cùng quyết định ngậm miệng.
Diêu Phương “khụ khụ” vài tiếng, Lăng Viễn vài giây, đó mở miệng: “Niệm Niệm, hôm qua con và Dục Minh thăm ông nội ? Sao buổi tối là Tiểu Trì đưa con về? Còn uống say như .” Bà cân nhắc câu , giọng dịu dàng hơn nhiều: “Con và Dục Minh giận ?”
Vừa nhắc tới Trình Dục Minh, Lăng Niệm Niệm như chút uất ức, cô cụp mắt cố gắng để bản bại lộ, giọng nhẹ nhàng: “Không ạ, . Chỉ là gặp ông nội xong, Dục Minh việc bận nên con liền hẹn Ninh Hân và Tiểu Trì một bữa cơm. Bởi vì quá vui nên mới uống say, ba mất mặt.”
“Hóa là thế.” Sắc mặt Lăng Viễn hòa hoãn một chút, ông thẳng lưng : “Đừng giận Dục Minh là , dù cũng sắp đính hôn .”
Có thể đính hôn ?
Lăng Niệm Niệm lặng lẽ thở dài một tiếng, quan hệ với Trình Dục Minh càng càng hỏng, chừng còn tới ngày đính hôn cô hồn phi phách tán !
“Dạ, ba, con .” Lăng Niệm Niệm nở nụ .
“Cuối tuần dẫn Dục Minh về nhà ăn cơm . Đã lâu nó tới đây .” Diêu Phương .
“Dạ, con sẽ cố nếu bận.”
Lăng Niệm Niệm đồng ý, đó lập tức cúi đầu tiếp tục ăn cơm, trong lòng cô nghĩ mời đến để bồi dưỡng tình cảm, nhưng vốn dĩ gặp cô, lẽ
mở miệng mời từ chối.
Đối với mà cô chỉ là công cụ khiến ông nội vui vẻ mà thôi, chừng ngày nào đó cái công cụ sẽ vứt bỏ.
Công cụ tội nghiệp...