Hai  uống xong cà phê thì mang theo đồ đạc  về phía cửa thang máy.
“Niệm Niệm, bây giờ   về nhà ?” Lục Ninh Hân  túi lớn túi nhỏ, bất đắc dĩ hỏi.
“Cậu  mua sắm với  vất vả như    thể  mời  ăn cơm chứ. Chúng   thể bỏ đồ  xe     ăn cơm. Không   thích nhất đồ ăn Nhật Bản ? Hôm nay  chỉ ăn với  một  thôi nhé?”
“Coi như  còn  lương tâm.”
Hai  mang theo đồ đạc  thang máy  đó xuống thẳng tầng hai  tầng hầm.
Cửa thang máy  mở , cuộc trò chuyện vui vẻ của Lăng Niệm Niệm và Lục Ninh Hân đột nhiên dừng .
Đứng ở cửa  là Trình Dục Minh và trợ lý Âu Dương của .
Khuôn mặt vốn bình tĩnh của Trình Dục Minh đột nhiên hạ xuống mấy độ,  khí xung quanh dường như đều đọng .
“Chào Trình gia.” Lục Ninh Hân mỉm , chạm  cánh tay Lăng Niệm Niệm.
Lăng Niệm Niệm sửng sốt vài giây,  hổ chào hỏi: “Dục Minh, thật trùng hợp.”
Trình Dục Minh nghiêm mặt,  gật đầu  nghiêng  nhường đường.
“Đi thôi.”
Lăng Niệm Niệm nhỏ giọng nhắc nhở một câu,  đó cùng Lục Ninh Hân xách đồ   ngoài,  dám  đầu  mà  thẳng về phía .
Ánh mắt Trình Dục Minh  theo bóng lưng Lăng Niệm Niệm cho tới khi cô  tới bên cạnh xe mới thu ,  đó xoay   thang máy, chuẩn  đóng cửa.
Anh  ngờ hôm nay cô  mặc một bộ trang phục thoải mái, còn buộc tóc đuôi ngựa trông vô cùng thuần khiết, phong thái khác    .
Âu Dương ở phía   lặng lẽ thở dài: Tội gì chứ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-39-chuc-nang-an-giau-them-diem.html.]
Mới   tới bên cạnh xe, trong đầu Lăng Niệm Niệm đột nhiên vang lên tiếng hệ thống.
[Đinh! Ký chủ  ái, nhiệm vụ bữa tối  phát động, cô  ăn tối với Trình Dục Minh,  thành nhiệm vụ +5 điểm. Hữu nghị nhắc nhở, bởi vì điểm ký chủ gần tới điểm giới hạn nên chức năng ẩn giấu thêm điểm  mở , ký chủ  thể tự do phát huy. Lão công chúc cô may mắn]
[Ý là, điều mà    thể kích hoạt chức năng ẩn giấu thêm điểm?] Lăng Niệm Niệm đột nhiên cảm thấy  chút hưng phấn vì cơ hội thêm điểm càng ngày càng nhiều.
[  nha. Ký chủ, cơ hội khó  , mau xông lên !]
Lăng Niệm Niệm để đồ ở ngoài cửa xe,  đó lấy chìa khóa trong túi  nhét  tay Lục Ninh Hân: “Tiểu Hân Hân, xin , bây giờ   việc   nên  ăn tối cùng  . Cậu lái xe của  về nhà  .”
Nói xong còn  đợi Lục Ninh Hân đồng ý cô  vội vàng chạy về phía thang máy,  thể  tốc độ giờ của cô còn nhanh hơn thỏ.
Lục Ninh Hân mỉm  một cách đau khổ: Đồ trọng sắc khinh hữu, bỏ   vì Trình gia!
Trình Dục Minh đang đóng cửa thang máy thì  thấy bóng dáng Lăng Niệm Niệm chạy như bay tới, ánh mắt tựa hồ  vội vàng. Anh như  quỷ thần sai khiến đè  nút mở thang máy, chờ  kịp phản ứng  hành động của  thì nhíu mày,  di chuyển ngón tay qua nút đóng cửa, chỉ là   kịp nữa.
Lăng Niệm Niệm chạy tới cửa thang máy nhấn nút mở cửa, miệng vẫn lẩm bẩm “Mau mở, mau mở.”
Cửa thang máy  một  nữa mở , Trình Dục Minh nghiêm mặt  cô chăm chú, vẫn  mở miệng.
Lăng Niệm Niệm nhất thời   nên  như thế nào, nếu giờ  thẳng   ăn cơm tối cùng  thì    đường đột ?
Hơn nữa cũng     hẹn .
Cô đang do dự thì Âu Dương  mở miệng  phá vỡ sự yên tĩnh: “Lăng tiểu thư, cô   ?”
Lăng Niệm Niệm gật đầu, theo bản năng nhấc chân   thang máy.
Cô trơ mắt  cửa thang máy chậm rãi đóng , bắt đầu  lên, cuối cùng dừng ở tầng 7,  đó  thật thà  theo bọn họ  ngoài, nhưng từ đầu đến cuối   một câu nào.