Tập đoàn Ngạo Thiên, văn phòng tổng giám đốc.
Trình Dục Minh đang xem hợp đồng thư ký Tôn Tình đưa tới, Mộ Hoan  ở một bên lướt weibo  ngừng nở nụ .
“Dục Minh, hôm nay hot search  Wechat   spam , vẫn là  lợi hại.” Trong lời  tràn đầy vẻ bội phục.
Trình Dục Minh ký xong bản hợp đồng cuối cùng thì bảo Tôn Tình   ngoài.
Lúc   mới  dậy  tới  bức tường thủy tinh quan sát Giang Thành náo nhiệt phía , ngữ khí trầm tĩnh: "Còn lâu mới đủ.”
“A, Dục Minh,  còn kế hoạch gì ?”
Mộ Hoan  lên, đôi chân thon dài rảo bước về phía  tới bên cạnh Trình Dục Minh, ngón tay trắng nõn lấy một hộp t.h.u.ố.c lá từ trong túi quần   lấy một điếu đưa cho Trình Dục Minh.
Anh nhận lấy ngậm lên môi.
Lạch cạch.
Bật lửa đang cháy  đưa đến đầu mẩu t.h.u.ố.c lá của ,  nhẹ nhàng hít một  khiến đầu mẩu t.h.u.ố.c lá đốt lên ánh lửa hồng hồng,  đó một vòng khói màu trắng phun , từng vòng từng vòng tiêu tán ở trong  khí.
"Hình tượng của ."
Trình Dục Minh lời ít ý nhiều, dường như    nhiều hơn dù chỉ một chữ.
Ở lâu như  với Trình Dục Minh, Mộ Hoan chỉ cần một từ, một động tác là  thể hiểu  ý tứ trong lời  của .
Nam chính trong "Săn giết" là một  bệnh  thương nặng hơn nữa còn chán ăn nên dáng  vô cùng gầy gò, mà Mộ Hoan  trở thành nam chính thì đầu tiên hình tượng nhất định  phù hợp.
Chính   cũng châm một điếu thuốc,  khi hít vài  thật mạnh, dường như  hạ quyết tâm: "Anh yên tâm,  nhất định sẽ giảm cân  buổi họp báo, xuất hiện ở hiện trường với hình tượng gầy gò cho   thấy quyết tâm diễn xuất của một diễn viên."
"Rất ." Trình Dục Minh khẽ nhếch môi, trong mắt lộ  dã tâm: “Ảnh đế quốc dân kế tiếp chỉ  thể là .”
“Dục Minh,  sẽ  lực ứng phó.” Mộ Hoan mỉm  trông   trai.
“Tích.” Điện thoại Trình Dục Minh đặt  bàn vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-46-tang-bang-cung-co-the-tan-chay.html.]
“Mộ Hoan,  xuống   việc .” Trình Dục Minh bỏ  một câu  đó xoay  trở về ghế  của .
Mộ Hoan  chằm chằm bóng lưng cao ngất của  chần chờ hai giây, mím môi,  đó đẩy cửa rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.   
Sau khi Trình Dục Minh  xuống,  mở điện thoại  xem, là tin nhắn wechat của Lăng Sương Sương.
[Sương Sương: Anh Dục Minh, buổi sáng ngày mai là em  thể xuất viện, những ngày  thật sự  cảm ơn  đến thăm em, ngày mai   cần tới .]
[Dục Minh: Được, chú ý nghỉ ngơi thật .]
Trả lời tin nhắn xong Trình Dục Minh thở dài một ,  dựa  ghế như trút  gánh nặng, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh Lăng Niệm Niệm ở yến hội kiêu ngạo ương ngạnh bắt nạt Lăng Sương Sương, ở bệnh viện một tay kéo Lăng Sương Sương ngã xuống đất, ở Hòa Viên đáng yêu thanh thuần, ở  bàn cơm thì ham ăn.
Rốt cuộc cái nào mới là cô thật sự?
Đang nghĩ ngợi, điện thoại  rung lên.
[Sương Sương: Để trả ơn  em  thể mời  bữa cơm ?]
Vẻ mặt Trình Dục Minh bình tĩnh,  chút do dự trả lời tin nhắn.
[Dục Minh: Không cần.]
Không  thêm một từ nào.
Lăng Sương Sương  hai chữ lãnh khốc, một chút chờ mong trong lòng lập tức  dập tắt, sắc mặt cô  âm trầm hơn  nhiều.
Quả nhiên, tảng băng trôi  thể tan chảy trong một ngày.
Tần Duyệt cầm nĩa cắm một miếng dưa hấu đưa  miệng Lăng Sương Sương, thấy sắc mặt của cô   , vội hỏi: “Sao  Sương Sương?”
“Không  việc gì.” Lăng Sương Sương thản nhiên trả lời.
Nếu Trình Dục Minh  chịu ăn cơm với cô ,  cô  sẽ đến tận nhà phục vụ. Cho dù Trình Dục Minh  là tảng băng trôi, cô  tin   thể khiến nó sẽ tan chảy từng chút một.
Hơn nữa cô  cũng  tin còn   mà Lăng Sương Sương đây  chinh phục !