Chương 49: Cô  ghế lái phụ của ai?
Trình Dục Minh  mới kết thúc một cuộc hội đàm thương mại, giờ phút  đang tựa  ghế  xe Bentley nhắm mắt dưỡng thần. Trên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của , lông mày xoắn thành một đường thẳng.
“Tiếp theo còn  hành trình gì nữa ?” Anh nhéo mi tâm, mở mắt,   ngoài cửa sổ xe.
Lại kẹt xe.
Âu Dương lấy di động , lật xem lịch trình: “Gia, 7 giờ tối  hẹn ăn cơm với Vương tổng Lực Sang.”
“Ừ, qua đó .”
Trình Dục Minh  mới  xong, đột nhiên  thấy cửa sổ xe phía  bên trái hạ xuống, một khuôn mặt vô cùng quen thuộc   chút xa lạ, thiếu vẻ xinh  và gợi cảm, nhiều hơn vài phần trí thức và khí chất.
Là cô!
Chiếc xe  rõ ràng   của Lục Ninh Hân, cô  ở ghế lái phụ của ai?
“Đuổi theo chiếc Land Rover phía .” Trình Dục Minh đột nhiên mở miệng.
Âu Dương kinh ngạc  đầu : “Gia,  ăn cơm cùng Vương tổng ?”
“Đổi hẹn tối mai.”
Ngữ khí Trình Dục Minh đột nhiên lạnh lùng, ánh mắt  chằm chằm chiếc Land Rover, Lăng Niệm Niệm  đóng cửa sổ xe, mơ hồ xuyên qua cửa kính  thể  thấy cô đang .
Lúc ở bên  khác thì   vui vẻ!
Âu Dương cũng    xảy  chuyện gì, đành  gọi điện thoại cho thư ký của Vương tổng,  xin   đổi hẹn.
Sau khi giải quyết xong,    dám hỏi nhiều liền đuổi theo Land Rover phía .
Chiếc Land Rover chạy dọc theo đường phố, cuối cùng rẽ trái rẽ , rẽ  một con hẻm cũ  khi dừng   cửa một nhà hàng Tứ Xuyên.
Âu Dương dừng xe cách đó mấy chục mét.
Trình Dục Minh  trong xe  nhúc nhích,   đàn ông từ ghế lái Land Rover xuống,  là Trì Hâm Viễn. Anh thấy   xuống xe  mở cửa đỡ Lăng Niệm Niệm xuống.
Lăng Niệm Niệm mặc một  chính trang màu trắng, trông   khí chất, là bộ dáng Trình Dục Minh  từng thấy qua.
Hai        nhà hàng Tứ Xuyên .
Đôi mắt Trình Dục Minh thâm thúy  nơi hai  biến mất,   một câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-49-co-ngoi-ghe-lai-phu-cua-ai.html.]
Âu Dương cảm thấy  khí xung quanh trở nên lạnh khác thường khiến    dám thở mạnh.
Anh   Trình Dục Minh đang tức giận.   
Là vì Lăng Niệm Niệm ư?
“Gia   nhà hàng đó ?” Âu Dương cố lấy dũng khí phá vỡ sự yên tĩnh trong xe,     Trình Dục Minh rốt cuộc đang suy nghĩ gì, chẳng lẽ  ở chỗ   chằm chằm cửa ngẩn   .
Nói thật,    đói đến  chịu nổi, bụng  "ùng ục" vài tiếng.
Nghe  Trình Dục Minh liếc xéo   một cái, giọng  thản nhiên: “Anh đón xe về.”
“…”
Âu Dương còn   xong   Trình Dục Minh ngắt lời: “Đi xuống.”
Đơn giản và lạnh lùng.
“Vâng,  gia lái xe chú ý an , nếu cần thì gọi điện thoại cho  bất cứ lúc nào.” Âu Dương lo lắng cho trạng thái hiện tại của Trình Dục Minh,  khi xuống xe nhịn   nhắc nhở.
Trình Dục Minh : “Cút.”
Được, cút thì cút!
Âu Dương nhanh nhẹn xuống xe, chặn một chiếc taxi  biến mất ở cuối đường phố.
Trình Dục Minh vẫn luôn  trong xe,  xuống cũng  rời , chỉ  chằm chằm cửa nhà hàng Tứ Xuyên, mày nhíu thành bánh quai chèo.
Anh lấy một điếu thuốc từ trong túi   châm lửa, điện thoại di động đột nhiên rung lên.
[Cảnh Đào: Anh trai, hôm nay em đến bộ phận  việc, các đồng nghiệp đều   bụng, cảm ơn   đồng ý cho em tới Ngạo Thiên.]
Anh  thoáng qua tin nhắn wechat mà Trình Cảnh Đào gửi.
Anh  trả lời mà kéo wechat xuống,  lâu  mới  thấy wechat của Lăng Niệm Niệm, lịch sử trò chuyện vẫn dừng  một ngày  bữa tiệc tuần .
Cho nên từ  bữa tiệc hôm đó, cô  còn chủ động gửi cho  tin nhắn wechat nữa.
Trước  tin nhắn Wechat của cô gửi đến như bão, cô  mười câu  trả lời một câu.
Anh nhíu mày, hít sâu một  thuốc, đầu t.h.u.ố.c lá đỏ bừng sáng lên  tối , khói thuốc trắng một  nữa quanh quẩn trong  khí.
Trình Dục Minh bực bội dụi tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt   về phía cửa nhà hàng Tứ Xuyên.