Trình Dục Minh  cô chằm chằm,  từ chối cũng  đồng ý.
Trì Hâm Viễn ở một bên  nhịn nổi nữa,   vỗ bả vai Trình Dục Minh: “Anh bạn già ơi, Lăng đại tiểu thư nhà   mở miệng  thì đừng do dự nữa. Thời gian cũng  còn sớm,  rút lui  đây.”
Nói xong    đợi Trình Dục Minh trả lời  khoát tay với Lăng Niệm Niệm: “Niệm Niệm, gặp   nhé.”
Chỉ là  ai  thấy khóe miệng   khẽ kéo xuống  khi   rời .
Vất vả lắm mới diễn xong tiết mục  hùng cứu mỹ nhân, quá lãng phí!
Ý thức  xúc động của , Lăng Niệm Niệm vội vàng rút tay về,  tại chỗ, nâng hai mắt bình tĩnh  Trình Dục Minh, trong lòng mặc niệm: Đồng ý  mà, điểm độ hảo cảm đáng yêu đang chờ cô đấy.
Trình Dục Minh mắt thấy chiếc Land Rover của Trì Hâm Viễn  lái ,  thể nào thật sự ném cô một  ở chỗ  nhưng  cũng     phong độ  sĩ như .
Sau khi trải qua một phen giãy dụa trong lòng, Trình Dục Minh xoay  cất bước  về phía xe của .
Đi  vài bước nhưng phía  vẫn  truyền đến tiếng bước chân của giày cao gót.
Anh dừng ,  đầu  Lăng Niệm Niệm phía , nhíu mày : “Không ?”
Lăng Niệm Niệm ngây , một lát  hai mắt tỏa sáng, vui vẻ : “Ý của  là   thể  xe  về ?”
Trình Dục Minh  xong,   cô nữa, tự  trở về xe, thắt chặt dây an .
Trong lòng Lăng Niệm Niệm vui mừng vô cùng, cô nhảy nhót  tới  cửa xe, đưa tay mở cửa, chuẩn   lên.
Đột nhiên phía  truyền đến một giọng  như  lệnh: “Ngồi phía .”
“Ồ…”
Lăng Niệm Niệm yên lặng chuyển qua cửa ,  lên ghế lái phụ, lưng thẳng tắp,   chớp mắt.
Anh cảm thấy nếu cô  phía  thì  giống tài xế ?
Aiz, tại cô  suy nghĩ chu đáo, hy vọng  sẽ  tức giận. Cô  thể chọc giận  nữa, vạn nhất nửa đường đuổi cô xuống xe thì   toi ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-51-ngoi-phia-truoc.html.]
Xe khởi động, xuyên qua hẻm nhỏ hẹp.
“Ôi trời…”
Đột nhiên  mấy con mèo hoang chạy qua  cho   phanh  kịp.
Thân thể Lăng Niệm Niệm mạnh mẽ nghiêng về phía , cô sợ hết hồn, tim đập thình thịch. Cô vỗ ngực, miệng lẩm bẩm: “Làm  sợ  chết.”
Bởi vì cô  c.h.ế.t một  vì tai nạn giao thông nên   trải qua  thứ hai.   
“Cô   chứ?” Trình Dục Minh lo lắng  cô, phát hiện sắc mặt cô  trắng bệch.
Rõ ràng chỉ là một cái phanh gấp, tại  cô  sợ như ?
Tay  Trình Dục Minh vươn , chậm rãi chạm  đỉnh đầu Lăng Niệm Niệm.
Anh  ôm cô an ủi cô, nhưng... trong đầu   hiện lên vẻ mặt ghê tởm của  phụ nữ .
Tay  đột nhiên dừng   rụt về.
Vốn chỉ cần 40 phút là đến nơi nhưng giờ  một tiếng .
“Tới .” Lăng Niệm Niệm cởi dây an ,  đầu mỉm , giọng  dịu dàng: “Dục Minh, cảm ơn  đêm nay chịu đưa  về,   vui.”
Trình Dục Minh khẽ gật đầu, mặt  chút  đổi.
Lăng Niệm Niệm cũng  thèm để ý, dù   đối với ai cũng là bộ dáng lãnh khốc vô tình như .
“Vậy   đây, tạm biệt.”
Sau khi xuống xe, Lăng Niệm Niệm  dứt khoát rời  như   mà xoay  khoát tay  nữa với   mới  nhà.
Trình Dục Minh chăm chú  bóng lưng cô như  điều suy nghĩ,  khẽ  một tiếng  lái xe rời .