Trình Dục Minh cầm hộp cơm, cúi đầu ăn.
“Anh Dục Minh, đây là  đầu tiên em tới văn phòng ,  thể tham quan một chút ?” Lăng Sương Sương  xung quanh đầy hứng thú.
“Được.”
Nghe  Lăng Sương Sương liền  lên  xung quanh.
Văn phòng  lớn, tường thủy tinh vây quanh, nột thất trắng đen xám đơn giản   phong cách,  tường treo mấy bức tranh chữ tăng thêm vài phần phong cách của  trí thức,  giá sách đặt mấy hàng sách quản lý thương mại, còn  một ít văn kiện quan trọng.
Trong văn phòng  phòng riêng, chắc là chỗ ở.
Cô  thấy  liền nghĩ: Một ngày nào đó  sẽ  mở cánh cửa ,  cùng giường với .
Lăng Sương Sương si mê nghĩ, khóe miệng  khỏi cong lên,  đầu  Trình Dục Minh đang cúi đầu ăn cơm.
“Cơm  ăn , cô  thể về.” Trình Dục Minh lau miệng, đậy hộp cơm , thản nhiên  Lăng Sương Sương: “Sau , đừng tới nữa.”
Lăng Sương Sương mím môi, đáy mắt toát  một tia cô đơn, ngoài miệng nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
Cô  xách hộp thức ăn lên, chớp chớp lông mi, giọng  dịu dàng: “Anh Dục Minh, em  đây.”
“Ừ.” Trình Dục Minh  lên, đưa cô   cửa: “Đi đường cẩn thận.”
“Anh Dục Minh yên tâm . Tạm biệt.”
Lăng Sương Sương xoay  còn    mấy bước, phía   truyền đến tiếng đóng cửa.
Trong lòng cô  hừ lạnh một tiếng nhưng  mặt vẫn lộ  nụ  nhàn nhạt, mỉm  với đám  Tôn Tình và Âu Dương.
Đợi cô  biến mất trong thang máy, Tôn Tình tiến đến bên cạnh Âu Dương, nghi hoặc : “Âu Dương,   là ai ?”
Âu Dương  ngẩng đầu lên: “Chuyện của tổng giám đốc ít bát quái, sống thoải mái  quen ?”
Tôn Tình đẩy đẩy cánh tay của  : “Nếu  chịu  cho  , bữa trưa ngày mai  mời,  thêm một ly Starbucks, thế nào?”
“Lăng Sương Sương, em họ của Lăng đại tiểu thư.” Âu Dương cuối cùng vẫn  chịu  sự hấp dẫn của đồ ăn.   
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-57-anh-chup-len.html.]
“  cô    mật với tổng giám đốc như , còn đưa cơm trưa cho  ?”
Tôn Tình trăm mối vẫn   cách giải, tính tình tổng giám đốc luôn lãnh đạm, ngoại trừ Lăng Niệm Niệm chỉ phúc vi hôn, hình như   qua  với bất kỳ  phụ nưc nào.
“Chuyện dài lắm, tóm , cô đừng hỏi nữa.” Âu Dương cắt đứt suy nghĩ miên man của cô .
Thấy giọng điệu  của Âu Dương, Tôn Tình ngậm miệng.
Cô   thoáng qua cửa văn phòng tổng giám đốc đang đóng chặt, nhún vai: Thế giới của  giàu,  hiểu nổi.
Trở  xe, Lăng Sương Sương mở điện thoại di động, lấy ảnh chụp trong album , phóng to  kỹ Trình Dục Minh, khuôn mặt  mỹ, sống lưng thẳng tắp,   tản  khí chất cao quý mà đạm mạc,  cho   nhịn    tới gần.
Cô  mở nhóm bạn bè, đăng tấm ảnh đó lên, kèm theo dòng chữ: [Bữa trưa tình yêu]  đó lựa chọn chia nhóm, gửi .
Gửi xong tin nhắn , Lăng Sương Sương mỉm : Lăng Niệm Niệm  thấy tấm ảnh  chắc  vui đấy!
Ha ha ha ha...
Cô  gửi tin nhắn  đầy một phút, phía    một đống tin nhắn nhắn spam.
[Ba: Con gái cưng, thật tuyệt vời, ba chờ tin  của con!]
[Tần Duyệt: Sương Sương đây là thật ? Trình gia ăn cơm trưa tình yêu của . Trời ạ, cảm giác như đang  mơ.]
[Anh trai: Xem  tập đoàn Vân Hoa  cứu ! Em gái,  trai yêu em.]
[Mẹ: Sương Sương nhà chúng  đỉnh của chóp!]
[Bla bla: Mẹ nó, đây   là Trình gia ! Cô  quan hệ  với Trình gia như !]
……
Nhìn bình luận và like đầy màn hình, Lăng Sương Sương đắc ý nhếch môi  về phía tầng cao nhất của Tập đoàn Ngạo Thiên, trong mắt hiện lên một tia sắc bén: Một ngày nào đó,  sẽ  cho  yêu .