Không đợi cô trả lời, tới bên cạnh Lăng Sương Sương xổm xuống, cầm tay cô cẩn thận xem xét vết thương.
Không chỉ lòng bàn tay cô chảy m.á.u mà mắt cá chân còn sưng đỏ. Nghĩ đến hẳn là thể , Trình Dục Minh dứt khoát ôm cô về phía cửa.
“Không .” Lăng Niệm Niệm bình tĩnh đúng ba chữ, giọng rõ ràng.
“Trình gia, thật sự do Niệm Niệm đẩy, mới ở bên cạnh, Niệm Niệm chỉ nhẹ nhàng đẩy tay cô một cái, tại cô tự ngã?”
Trình Dục Minh ôm Lăng Sương Sương tới bên cạnh cô dừng nhíu mày cô một cái, trong mắt lộ vẻ thất vọng.
“Không ngờ đến giờ phút cô vẫn mạnh miệng thừa nhận.”
“Thật sự .” Cô , nhấn mạnh nữa.
Trình Dục Minh chằm chằm mắt cô nhưng thấy một tia áy náy nào. Một lát , lạnh lùng lời nào, xoay ôm Lăng Sương Sương rời khỏi đại sảnh, cho khách mời ở đây thế nào.
[Thật đáng tiếc, nhiệm vụ thất bại, độ hảo cảm -30 điểm, độ hảo cảm mắt còn 31 điểm, con đường phía dài đằng đẵng, ký chủ nên nản lòng, cố lên nha!]
“Nản cái con ! Nhiệm vụ quái quỷ gì , cộng thì 1 điểm, trừ thì tận mấy chục, công bằng gì cả.” Lăng Niệm Niệm tức giận vô cùng.
[Quyền giải thích thuộc về hệ thống, khiếu nại hiệu quả. Ký chủ, vì oán giận, bằng suy nghĩ xem tiếp theo nên thế nào để khôi phục độ hảo cảm mới là thượng sách nha.]
“Haiz!” Lăng Niệm Niệm thở dài một .
Cô Trình Dục Minh sẽ tin , bởi vì trong nguyên tác cô chính là một đại tiểu thư ngang ngược ai bì nổi. Đương nhiên cũng sẽ tin lời Lục Ninh Hân vì cô là bạn của cô, ở trong mắt chỉ là biện hộ thôi.
Bây giờ chắc chắn đang chán ghét cô, nếu thì sẽ trừ độ hảo cảm 30 điểm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-6-nhiem-vu-that-bai-do-hao-cam-30-diem.html.]
Ánh mắt cô theo bóng lưng Trình Dục Minh, chỉ thấy Lăng Sương Sương ở trong n.g.ự.c với vẻ mặt đau đớn về phía , là ảo giác của cô , khoảnh khắc hai biến mất ở cửa lớn, cô thấy trong vẻ mặt đau khổ của Lăng Sương Sương một tia đắc ý.
Chẳng lẽ cô cố tình?
Lăng Niệm Niệm ngạc nhiên, lúc đuổi theo thấy bóng dáng Trình Dục Minh nữa.
“Niệm Niệm, xảy chuyện gì ?”
Trì Hâm Viễn từ từ đến, thủy tinh vỡ vụn cùng vết m.á.u mặt đất, còn đám xung quanh đang xì xào bàn tán thì nhíu mày. Nghe nội dung chuyện của lẽ hiểu rõ mới xảy chuyện gì, tâm tình chút phức tạp.
Anh hiểu tại hai xung đột mặt trong đại sảnh, tuy Lăng Niệm Niệm kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng cũng đến mức chuyện đúng mực như , ấn tượng là một cảm giác tàn nhẫn cỡ nào chứ.
Lăng Niệm Niệm nhạo một tiếng, vỗ nhẹ bả vai Trì Hâm Viễn: “Không việc gì, chó cắn thôi.” Vừa dứt lời, cô còn hứng thú ở chỗ nữa liền kéo Lục Ninh Hân ngoài cửa.
Trì Hâm Viễn cũng chẳng để ý gì khác, theo hai khỏi đại sảnh. Lúc tới bãi đỗ xe ngầm, chắn xe hai , : “Niệm Niệm, nếu oan thì cho , sẽ điều tra giúp .”
Lăng Niệm Niệm nhún vai, mỉm : “Hâm Viễn, cảm ơn , nhưng thật sự cần, chúng về nhà . Tiểu Hân Hân, lái xe .”
Từ lúc Trình Dục Minh ôm Lăng Sương Sương lên, từ lúc tin , từ lúc nhận định là như , cô bia đỡ đạn chính là bia đỡ đạn, đây là vận mệnh thuộc về nguyên chủ, cô chắc chắn chiếm tình yêu của Trình Dục Minh, vì hệ thống cố tình cho cô một vấn đề khó khăn như ?
Chiếc xe Ferrari chạy như bay đường, Trì Hâm Viễn vẫn tại chỗ chậm chạp nhúc nhích. Xảy chuyện Lăng Niệm Niệm vẫn bình tĩnh khiến cảm thấy kì lạ. Trước nếu gặp loại chuyện , cô hận thể ầm ĩ long trời lở đất, nhưng hôm nay thèm để ý chút nào, thậm chí còn tức giận, chỉ vẻ mặt nhận mệnh.
Hôm nay Lăng Niệm Niệm cho một loại cảm giác mới, già mồm cãi láo, giả tạo, uống rượu, thèm để ý Trình Dục Minh. Nghĩ tới đây, khỏi cong khóe môi, lên ghế xe, bảo tài xế: “Về nhà.”