Sau khi về nhà, Lăng Niệm Niệm tắm rửa uống sữa, đó mới nặng nề ngủ .
Cho đến trưa cô vẫn đang trong mộng .
Tink, Tink.
Tiếng chuông điện thoại ồn ào vang lên ngừng, Lăng Niệm Niệm che chăn cũng đánh thức.
Cô lấy điện thoại di động tủ đầu giường, tức giận mở miệng: “Sao mới sáng sớm cho ngủ!”
“ tổ tông ơi, xem hiện tại mấy giờ ?” Giọng ngọt ngào của Lục Ninh Hân truyền đến.
Lăng Niệm Niệm cầm điện thoại di động đến mắt , 11 giờ 49 phút.
Cô ngủ lâu thế ?
Sắp đến giờ ăn trưa .
“Xin Tiểu Hân Hân, hôm qua ngoài cảm nắng nên ngủ thẳng đến bây giờ.”
Lăng Niệm Niệm dậy, tựa đầu giường, nhéo mi tâm của , cuối cùng cũng tỉnh táo.
“Niệm Niệm, thể chất của thế nào mà còn ? Sao cảm nắng? Chuyện sốt quên nhanh như . Thật đúng là cần quan tâm.” Trong giọng trách cứ của Lục Ninh Hân tràn ngập lo lắng và thương tiếc.
Trước Lăng Niệm Niệm sợ nhất là phơi nắng nhưng gần đây liên tiếp phơi nắng, để ý đến thể của .
“Người cũng là vì công tác mà. Tiểu Hân Hân, sẽ nhớ kỹ, ?”
Ngữ khí nũng của Lăng Niệm Niệm khiến Lục Ninh Hân hết cách, trong lòng cô mềm nhũn, dịu dàng hơn nhiều: “Được, . Niệm Niệm, bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Hình như việc gì. , gọi cho việc gì ?”
“Hôm nay thứ bảy, buổi tối Hiểu Điềm ở KTV Hoàng Triều tổ chức tiệc sinh nhật, cùng ?”
Lúc Lăng Niệm Niệm mới nhớ tới, hôm nay là thứ bảy.
Cô ngủ quá say, cũng Trình Dục Minh gọi điện thoại mời cô cùng thăm ông nội .
Cô nhíu mày: “Tiểu Hân Hân, chờ một chút, xem di động .”
Mở điện thoại , quả nhiên cuộc gọi nhỡ và tin nhắn của Trình Dục Minh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-60-cuoc-goi-bi-bo-lo.html.]
Đó là đêm qua.
[Trình Dục Minh: Ngày mai cùng đến nhà ông nội.]
[Trình Dục Minh: Thấy thì gọi .]
[Trình Dục Minh: Quên .]
Xong xong , cô để ý tới , liệu tức giận nhỉ?
Thật vất vả mới độ hảo cảm mà!
Lăng Niệm Niệm hoảng hốt, vội vàng với Lục Ninh Hân: “Tiểu Hân Hân, cúp máy , lát nữa gọi cho .”
Lục Ninh Hân còn hỏi chuyện gì thì đối phương cúp máy, chỉ còn “Tút tút tút”.
“Tổ tông thật sự là tuyệt tình mà.” Lục Ninh Hân bất đắc dĩ .
Lúc Lăng Niệm Niệm chằm chằm điện thoại của Trình Dục Minh một lúc lâu nhưng vẫn dũng khí ấn xuống.
Nghĩ tới nghĩ lui vài phút, cuối cùng cô nín thở, nơm nớp lo sợ ấn điện thoại của Trình Dục Minh.
Điện thoại vang lên vài tiếng mới nhận, ngay đó truyền đến giọng lạnh như băng: “Có chuyện gì?”
“Xin , hôm qua sốt nên về nhà ngủ một giấc đến bây giờ, thấy điện thoại và tin nhắn của , cố ý đến thăm ông nội với .”
“Bị sốt thì nghỉ ngơi , cúp máy đây.’
“Này, đợi .”
“Có việc?” Trình Dục Minh rõ ràng chút kiên nhẫn.
Lăng Niệm Niệm cố lấy dũng khí một nữa, : “Có thể cho vài câu với ông nội ? xin .”
“Không cần.”
Điện thoại đột nhiên cúp.
Lăng Niệm Niệm chậm rãi buông điện thoại xuống, trong lòng thở dài một tiếng: Xong đời.