Khi Trình Dục Minh rời khỏi Hòa Viên  là chạng vạng tối.
Anh  đến thẳng Lăng gia để thăm Lăng Niệm Niệm, tiện thể ăn cơm tối ở đó luôn.
Dù   gần một tháng   ăn cơm ở Lăng gia.
Nếu lạnh lùng quá Lăng gia sẽ nghi ngờ.
Hai nhà dù  cũng là thế giao, hơn nữa hôn sự    gật đầu đồng ý, chỉ cần một ngày cô vẫn là hôn thê của  thì   thể lạnh nhạt cô  mặt trưởng bối .
 xe  mới chạy  nửa đường, điện thoại di động "Tích tích" vang lên  ngừng,   tìm .
Trình Dục Minh lấy điện thoại  , là em họ Diệp Hiểu An gọi tới.
“Alo.” Anh nhấn nút .
Giọng  vui vẻ của Diệp Hiểu An từ tai  bluetooth truyền đến: “Anh Dục Minh, em là Hiểu An.”
“Ừm,  chuyện gì?” Giọng  lịch sự mang theo một tia lãnh đạm.
Diệp Hiểu An hẳn là  quen với bộ dáng tích chữ như vàng của  họ , cũng  giận, tiếp tục   ngừng: “Đêm nay là sinh nhật em gái em,  nể mặt tới đó tham dự  ?’
Trình Dục Minh  chút khó xử.
Tối nay  vốn định đến Lăng gia.
Anh chần chừ vài giây.
Diệp Hiểu An cảm thấy  định từ chối nên vội vàng bổ sung: “Anh Dục Minh,  họ  của em, coi như em cầu xin . Em gái em cũng   nguyện vọng gì, chỉ hy vọng  thể thấy  ở tiệc sinh nhật. Từ nhỏ nó  sùng bái ,  nể mặt  ?”
Nghe Diệp Hiểu An  như thế, Trình Dục Minh cho dù  thông tình cũng  thể từ chối, huống chi hai  em bọn họ cũng lớn lên cùng  từ nhỏ,  từng cùng  trải qua  nhiều sinh nhật. Chỉ là  đó  việc, bận rộn lên, cũng  ít gặp .
“Được.” Trầm mặc một lát, Trình Dục Minh đồng ý.
“Thật  quá,  Dục Minh,  quả thực chính là Bồ Tát. Thời gian và địa chỉ em gửi  nhé. Vậy em cúp đây,   phiền  nữa, tối nay gặp!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-62-tiec-sinh-nhat.html.]
Diệp Hiểu An kích động cúp điện thoại.
Vài giây ,  thời gian và địa chỉ  điện thoại, Trình Dục Minh nhấn ga, chạy như bay về phía địa chỉ  đó.
……
Lúc Lục Ninh Hân chở Lăng Niệm Niệm đến KTV Hoàng Triều thì còn 10 phút nữa mới bắt đầu yến tiệc.
Diệp Hiểu Điềm bao quán bar Hoàng Triều , ước chừng 100 mét vuông,  thể chứa hơn ba mươi . Bên trong   bố trí xong,  trung bay đầy bong bóng màu sắc,  tường treo lời chúc phúc "Chúc mừng sinh nhật". Rượu, đồ ngọt và mỹ thực đều  bày đầy bàn.
Lúc hai  đẩy cửa  ,  bên trong  gần đến đông đủ, góc tường  bàn chất đầy đủ các loại lễ vật.
“Niệm Niệm, Ninh Hân, hai  tới .” Diệp Hiểu Điềm mỉm   tới.
Với vương miện và váy lụa trắng kết hợp với vòng cổ kim cương lấp lánh ánh bạc, cô  trở thành tâm điểm của sự kiện hôm nay như một công chúa.
“Oa, Hiểu Điềm, hôm nay  thật .” Lục Ninh Hân kéo tay Diệp Hiểu Điềm qua, nghiêm túc đánh giá  khen ngợi.
“Thật , chiếc váy  là do bố    thủ công ở Pháp đấy.”
“Ồ, đúng là  tôn dáng .” Lăng Niệm Niệm cũng phụ họa theo.
“Ha ha,  đến dáng  thì ai bì nổi  chứ.” Hai tay Diệp Hiểu Điềm khoác lên lưng Lăng Niệm Niệm: “Cậu xem váy lưu quang màu đen bó sát eo thon nhỏ của  kìa,  nhô  vểnh, thật sự là  ghen c.h.ế.t  bên ngoài.”
“Chúng   cần thương nghiệp nâng đỡ lẫn  .” Lăng Niệm Niệm  đưa quà trong tay cho Diệp Hiểu Điềm: “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Diệp Hiểu Điềm nhận lễ vật, ôm Lăng Niệm Niệm một cái.
Lục Ninh Hân cũng lấy quà : “Sinh nhật vui vẻ, Hiểu Điềm, chúc  trẻ như mười tám tuổi, xinh  như hoa.”
“Ninh Hân  mến, miệng  thật ngọt,   hôn  một cái quá.” Diệp Hiểu Điềm chu môi mặt  gần.
“Đừng  bậy…”