Diệp Hiểu An  tới xoa tóc Diệp Hiểu Điềm,  : “Chị quên giới thiệu, Niệm Niệm là vị hôn thê tương lai của  Dục Minh.” Cô   híp mắt  về phía hai : “Niệm Niệm,  Dục Minh,     hai   giới thiệu  quen đấy chứ?”
“Ha ha, đúng .” Lăng Niệm Niệm  vẻ thoải mái  .
Trình Dục Minh khẽ nhếch môi.
Diệp Hiểu Điềm bĩu môi: “Anh sắp đính hôn mà   cho em  một tiếng.”
“Được , bây giờ  cũng  muộn mà? Chị  Lăng Niệm Niệm và Trình Dục Minh đúng là trai tài gái sắc nhỉ?”
Diệp Hiểu An kéo Diệp Hiểu Điềm đến bên cạnh, đánh giá hai  từ  xuống .
“Lúc nãy em cảm thấy hai  họ  xứng đôi nên mới giới thiệu, giờ xem  em   mắt   haha.” Diệp Hiểu Điềm tự tin khoe khoang một phen,  đó   chiêu đãi những  khác.
Lăng Niệm Niệm và Trình Dục Minh  cạnh , cô cúi đầu  tay ,   nên ở một  với  như thế nào.
Nếu như lúc   lỗ thì cô hận  thể chui xuống.
Giả bộ  quen vị hôn phu của  nhưng  vạch trần tại chỗ  hổ cỡ nào.
Lục Ninh Hân  một bên  về phía Lăng Niệm Niệm, trong ánh mắt tràn ngập đồng tình.
KTV vô cùng náo nhiệt, nhưng  khí giữa hai  bọn họ phảng phất như ngưng đọng .
Một lúc lâu , Trình Dục Minh đột nhiên kéo tay Lăng Niệm Niệm  khỏi phòng KTV ồn ào,  tới một chỗ yên tĩnh.
“Không  gì  với ?”
Trình Dục Minh  cô từ  xuống , giọng  lạnh đến phát run.
Lăng Niệm Niệm  dám ngẩng đầu, cô cảm nhận  áp bách cường đại bao phủ   .
“Bị sốt ư? Vừa    chơi  vui ?”
Giọng  của Trình Dục Minh càng gần thêm một bước, dường như ngay bên tai cô,  thở ấm áp  khiến cô  nhịn  run rẩy.
“…” Lăng Niệm Niệm   nên bắt đầu từ , ấp úng nửa ngày  chỉ  một chữ “.”   
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-65-toi-tin-co.html.]
Đột nhiên một bàn tay thon dài rõ ràng bóp cằm của cô, buộc cô ngẩng đầu đối diện.
Con ngươi ngăm đen  phảng phất b.ắ.n  từng đao băng nhọn, đ.â.m Lăng Niệm Niệm thương tích đầy .
Hốc mắt cô đột nhiên ươn ướt, nước mắt nhỏ xuống tay Trình Dục Minh.
Trình Dục Minh bất ngờ  kịp đề phòng ngây ngẩn cả .
“Cô... ?”
Anh thu hồi tay của , nhất thời  chút mê mang.
Tại  cô  ?
Lăng Niệm Niệm cuống quít dùng tay áo lau nước nơi khóe mắt: “Không, là do  cái gì đó bay .”
“Cô sợ ?”
Trình Dục Minh rốt cục nhịn   hỏi  những lời , kỳ thật nghi vấn   quanh quẩn trong lòng   lâu.
“Không , chỉ là, chỉ là    nên giải thích như thế nào.   mặc kệ   gì thì  đều cảm thấy  đang ngụy biện, ở trong lòng   là dạng  gì  hiểu  rõ.” Lăng Niệm Niệm  , lòng tràn đầy uất ức: “Cho nên  cảm thấy  cần thiết  giải thích ? Đó chỉ là lãng phí sức lực mà thôi.”
Ánh mắt Trình Dục Minh vẫn luôn đặt   cô,  hít sâu một , giọng bình tĩnh  ít: “Cô   .”
“Anh nguyện ý   giải thích?” Lăng Niệm Niệm mở to hai mắt,  chút hoài nghi     lầm  .
“Ừ.” Trên mặt Trình Dục Minh xuất hiện sự dịu dàng hiếm .
Lăng Niệm Niệm nhận  sự cổ vũ  lớn, vì thế  chuyện ngày hôm qua  cảm nắng, hôm nay ngủ quên,  đó   Lục Ninh Hân kéo tới tham gia tiệc sinh nhật , cũng cuối cùng chốt : “Trình Dục Minh, từng câu từng chữ   đều là thật,  lừa .”
Trình Dục Minh  chằm chằm  mắt cô,  giống như là bịa chuyện xưa.
“Ừ,  tin cô.”
Hai mắt Lăng Niệm Niệm sáng ngời,  một loại ảo giác c.h.ế.t  sống .