Trong thang máy chỉ  hai  bọn họ, Trình Dục Minh liền buông lỏng tay đang nắm tay Lăng Niệm Niệm .
Trầm mặc trong chốc lát, Lăng Niệm Niệm mở miệng: “Trình Dục Minh, tiệc còn  kết thúc mà  rời  thì     lắm ?”
Trình Dục Minh liếc cô một cái,  lên tiếng, tiếp tục đưa lưng về phía cô, cho đến khi cửa thang máy mở ,  khi   ngoài bỏ  một câu lạnh lùng: “Đi theo .”
Nhìn bóng lưng cao ngất ở phía , Lăng Niệm Niệm yên lặng  theo tới  xe Maserati.
Trình Dục Minh mở cửa  xe: “Vào.”
Lăng Niệm Niệm ngẩng đầu   một cái, đối diện với đôi mắt lạnh lùng, mím môi,  đó  tình nguyện chui .
Sau khi Trình Dục Minh đóng cửa xe,  vòng qua ghế ,  .
Anh  hai gò má ửng đỏ của Lăng Niệm Niệm, cuối cùng cũng lên tiếng, mang theo một tia trào phúng: “Sao  , chờ  tới ôm cô  ?”
“Hả?”
Lăng Niệm Niệm nghi hoặc  , nhất thời  kịp phản ứng lời Trình Dục Minh   ý gì,   nhắc tới ôm?
“Tửu lượng của  như thế nào mà   ?” Lại là một câu chất vấn.
A ha, hóa  là sợ cô uống say.
Trong lòng Lăng Niệm Niệm nổi lên một cảm giác khác thường: Thì  tảng băng cũng  quan tâm  khác.
“Cảm ơn.” Tai Lăng Niệm Niệm  chút đỏ, giọng  trở nên mềm mại hơn  nhiều: “Chỉ là  thấy tất cả   chơi  vui vẻ,    họ mất hứng mà thôi. Hơn nữa,  Ninh Hân ở đó, cô  sẽ  để   việc ngoài ý .”
“A.” Trình Dục Minh  lạnh một tiếng.
Bên trong xe  một  nữa trở nên yên tĩnh, Lăng Niệm Niệm rõ ràng cảm giác   khí xung quanh lạnh   nhiều.
Vài phút , Trình Dục Minh lạnh lùng  cô: “Xem  là do  xen  việc của  khác.”
Chuyện gì đang xảy  ?
Trình Dục Minh  lúc nào cũng âm tình bất định,  cho    hiểu.
“Trình Dục Minh,    ý .” Lăng Niệm Niệm vội vàng giải thích: “  chỉ là…”
“Xuống xe.” Giọng  lạnh như băng vang lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-67-cho-toi-den-om-co-di.html.]
“Anh bảo  lên là lên, xuống là xuống, rốt cục  coi  là cái gì?” Lăng Niệm Niệm tức giận trừng mắt  : “  xuống,   thể  gì ?”
Cô đối đầu với .
Dù      trừ điểm, xem ai sợ ai!
“Vậy thử xem.” Trình Dục Minh nham hiểm  cô chằm chằm,  thể dựa về phía , tới gần cô.
Lăng Niệm Niệm  thể rõ ràng cảm giác   thở của Trình Dục Minh lướt qua mặt .
Quá gần!
Anh   gì, tại   gần cô như thế?
Lăng Niệm Niệm  tự chủ  thể dựa về phía ,  lưng  chạm  cửa xe,  thể lui  nữa.
Thân thể Trình Dục Minh  dựa về phía ,  bộ   đều đè lên  Lăng Niệm Niệm.
“Anh…  đừng  bậy… …  sẽ gọi…” Hô hấp Lăng Niệm Niệm trở nên  chút hỗn độn, khí tức nặng hơn  nhiều.
Mặt Trình Dục Minh đối diện với mặt cô, nhếch môi: “Gọi  tới quan sát?”
Trong giọng  mang theo tà mị  thể câu hồn phách con .
Mắt  mặt Trình Dục Minh sắp dán , đôi môi mỏng màu hồng nhạt cách  càng ngày càng gần, Lăng Niệm Niệm vội vàng giơ tay cầu xin tha thứ: “Dừng ,  xuống,  xuống.”
Trình Dục Minh  nhạo một tiếng: “Nhận thua nhanh như  ?”
“Anh...   lên,  xuống xe ngay, một giây cũng  đợi lâu,  .” Lăng Niệm Niệm đưa tay đẩy  , mở cửa xe, hốt hoảng bỏ chạy.
Nhìn bộ dạng chật vật chạy trốn của cô, Trình Dục Minh   một tia cô đơn.
Ngón tay  vuốt ve môi  một chút: Cô   hôn  ?
Trước  lên cột cầu xin  hôn một cái cũng  từ chối, giờ dâng đến miệng   bỏ chạy?
Lăng Niệm Niệm, cô là đang lạt mềm buộc chặt ?
Ha ha ha!