Lăng Sương Sương theo : “Chị vội như thế gì? Lúc nãy chị là để quên đồ xe mà? Sao lấy nữa?”
Lăng Niệm Niệm sắp cô phiền chết, tức giận : “Liên quan gì đến cô? Lăng Sương Sương, cô câm miệng , cô thấy tiếng của cô là ói ? Ở mặt đàn ông thì giả bộ ngoan ngoãn, mặt thì là tính cách khác, chỉ sợ là diễn trò.”
“Chị đừng tưởng rằng Dục Minh đồng ý đính hôn là chị vững vị trí phu nhân tổng giám đốc tập đoàn Ngạo Thiên. Em cho chị , đó là vì ông nội nên mới miễn cưỡng đồng ý mà thôi. Bất cứ lúc nào chị cũng thể vứt bỏ, chị là phụ nữ độc ác coi ai gì so với Tiểu Bạch Hoa dịu dàng động lòng như em đây?”
“Ọe!” Lăng Niệm Niệm che n.g.ự.c như sắp nôn.
Cô đánh giá Lăng Sương Sương từ xuống , nhạo : “Lăng Sương Sương, cô bộ n.g.ự.c bằng phẳng và khuôn mặt trắng bệch của cô kìa, với bộ dáng ốm yếu , dáng dáng , chỉ sợ là cởi sạch cũng ai hứng thú.”
“Chị... chị là đồ n.g.ự.c to não!”
Lăng Niệm Niệm ưỡn n.g.ự.c về phía , đắc ý : “Vậy cũng hơn cô, cũng cô lấy tự tin, mỗi ngày chạy tới câu dẫn rể , rơi mất liêm sỉ ?”
“Chị…”
Lăng Sương Sương trợn tròn mắt, hổn hển đưa tay kéo hộp cơm tay cô khiến nó rơi đầy đất.
Đinh!
Thang máy đến .
Chẳng từ lúc nào Lăng Sương Sương xổm mặt đất, mặt giàn giụa nước mắt, đưa tay nhặt cơm mặt đất bỏ trong hộp
Hả?
Đây rõ ràng là hộp cơm của cô, Lăng Sương Sương đang cái gì?
Lương tâm trỗi dậy nên nhặt giúp cô?
Cô còn kịp ngẫm nghĩ thì cửa thang máy chậm rãi mở , đàn ông cao lớn với vẻ mặt lạnh lùng một màn mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-71.html.]
Âu Dương theo phía .
Anh rõ ràng cảm giác khí đột nhiên hạ xuống mấy độ, trở nên hàn khí bức .
Trình Dục Minh?
Lăng Niệm Niệm kinh ngạc mắt, trong lòng run lên.
Trình Dục Minh tới gần, ánh mắt lạnh lẽo như đ.â.m thủng Lăng Niệm Niệm.
Anh cúi xuống cầm hộp cơm cạnh Lăng Sương Sương, đưa tay đỡ cô dậy, hỏi: “Xảy chuyện gì?”
Lăng Sương Sương dùng bàn tay dính đầy cơm lau nước mắt, nức nở nên lời.
Nhìn cô đáng thương như , Trình Dục Minh rút khăn giấy từ trong túi đưa cho cô : “Lau , .”
Lăng Sương Sương ngước mắt một cái, gật đầu, nhận lấy khăn giấy lau nước mắt chậm rãi mở miệng: “Anh Dục Minh, là của em, em nên tới tìm .”
Lăng Niệm Niệm cau mày, ả Lăng Sương Sương định diễn trò quỷ quái gì.
“Tiếp tục.” Trong giọng Trình Dục Minh đè nén lửa giận.
“Em... thấy ăn cơm em ngon nên một phần nữa đưa tới đây. tới đây thì gặp chị tới tìm . Chị hộp cơm tay em, hai lời liền ném hộp cơm của em xuống đất. Đó là bữa cơm em vất vả cả buổi mới nấu xong, em... em chỉ cảm ơn , ý gì khác. hình như chị hy vọng em xuất hiện mặt . Anh Dục Minh, em sai nên chị mới tức giận như ?”
Nói xong Lăng Sương Sương thành tiếng, bộ dáng mảnh mai khiến đau lòng.
“Được , đừng .” Trình Dục Minh an ủi vỗ cánh tay cô .
Anh đầu về phía Lăng Niệm Niệm, con ngươi sâu thẳm nổi lên lửa giận ngập trời: “Lăng Niệm Niệm.”
Câu đó khiến rùng .