Trong phòng bệnh, giờ phút yên tĩnh.
Trình Dục Minh ở một bên Trình Ngạo Thiên sắc mặt tái nhợt, ông trở về từ Quỷ Môn Quan.
Hôm nay mặc kệ ông nội cái gì, đều sẽ đồng ý.
Vì sức khỏe của ông nội, để ông kích thích nữa, Trình Dục Minh thể tiếp nhận tất cả.
Tay Trình Ngạo Thiên vẫn kéo Lăng Niệm Niệm, ánh mắt dịu dàng: “Ông nội , quan sát thêm vài ngày nữa là thể xuất viện.”
Lăng Niệm Niệm mỉm : “Vậy Niệm Niệm yên tâm .”
Cô đầu thoáng qua tủ đầu giường, phía đặt một ít hoa quả, liền rút tay cầm một quả quýt bóc vỏ. Sau khi bóc xong, bẻ một múi đưa đến bên miệng Trình Ngạo Thiên: “A.”
Trình Ngạo Thiên giống như đứa nhóc mở miệng ăn miếng quýt trong bụng.
Trình Dục Minh Lăng Niệm Niệm đút đồ ăn cho ông nội như dỗ trẻ con, hiểu cảm thấy hình ảnh ấm áp hài hòa, khóe miệng khỏi cong lên.
Vì Lăng Niệm Niệm luôn hai bộ mặt?
Nếu cứ như thì bao!
“Được , ông nội ăn nổi nữa.” Trình Ngạo Thiên ăn miếng quýt cuối cùng, ngăn cản Lăng Niệm Niệm lấy quả khác.
Nghe Lăng Niệm Niệm bóc nữa, dậy bưng cái ghế, ở giường bệnh cùng Trình Ngạo Thiên.
Ông thoáng qua Trình Dục Minh một bên, Lăng Niệm Niệm mặt, cũng đang quan sát cái gì.
Hai chằm chằm nên chút tự nhiên, liếc một cái vội vàng thu hồi tầm mắt.
“Ông nội, ông gì cứ thẳng .” Trình Dục Minh nhịn mở miệng.
Nếu cứ tiếp tục chằm chằm như , cảm giác tóc gáy của đều dựng thẳng lên.
Trình Ngạo Thiên thở dài, giống như đang lẩm bẩm lầu bầu, giọng nhẹ: “Hai đứa xứng đôi thế , thể chia tay ?”
“Ông nội, ông đang cái gì , cháu rõ.”
Dù là Lăng Niệm Niệm gần như , cũng rõ Trình Ngạo Thiên thầm cái gì.
Trình Ngạo Thiên nghiêm giọng, trở chuyện chính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-83-phoi-hop-dien-kich.html.]
“Niệm Niệm, cháu với ông xem Dục Minh cắt nạt cháu , ông nhất định sẽ chủ cho cháu. Cháu dâu như , ông cầu cũng , nếu nó dám quý trọng, xem ông đánh gãy chân nó .”
Ánh mắt ông như đuốc quét qua Trình Dục Minh, giống như đốt thành một cái lỗ.
Hóa ông nội thấy hot search , sốc nên mới nhập viện.
Trình Dục Minh quả thật đá cô, đây là sự thật.
Có nên lừa ông ?
cho dù lừa bây giờ cũng nghĩa sẽ lừa cả đời, đến lúc đó đính hôn còn, ông nội sớm muộn gì cũng .
Thay vì che che giấu giấu đến ngày đó còn đường tránh, bằng bây giờ thật với ông .
Lăng Niệm Niệm hạ quyết tâm: “Ông nội, là…”
Hai chữ “sự thật” còn khỏi miệng Trình Dục Minh bên cạnh cắt đứt.
“Ông nội, tin tức đó là bịa đặt. Cháu thể ức h.i.ế.p Niệm Niệm, cháu thích cô còn kịp chứ.”
Trình Dục Minh xong, tới bên cạnh Lăng Niệm Niệm, đưa tay ôm lấy bả vai của cô, mỉm nghiêng mặt về phía Lăng Niệm Niệm, thở ấm áp lướt qua lỗ tai và gò má của cô.
Cái quỷ gì đây?
Trình Dục Minh đang gì ?
Chẳng lẽ lời chính miệng ngày hôm qua nay quên sạch ?
Lăng Niệm Niệm đầu đối diện với khuôn mặt rõ ràng của Trình Dục Minh, ánh mắt thâm thúy nháy mắt với cô: Phối hợp với diễn xuất.
Thì là thế!
Lăng Niệm Niệm hiểu ý nháy mắt đáp , đó một nữa Trình Ngạo Thiên, hiểu ý : “ , ông nội, Dục Minh đối xử với cháu , vốn dĩ chuyện chia tay gì đó , ông đừng truyền thông bịa đặt linh tinh.”
Trong lúc chuyện, Lăng Niệm Niệm đưa tay nhéo mũi Trình Dục Minh.
Bình thường đụng cũng dám đụng , lúc mượn cơ hội trả thù một chút.
Lăng Niệm Niệm xuống tay chút nặng, lúc buông , mũi Trình Dục Minh ửng đỏ.
Anh mỉm ôm Lăng Niệm Niệm chặt hơn: Cô đừng quá đáng.