Nói là để cho Lăng Sương Sương tiếp rượu, nhưng từ đầu đến cuối, Triển Hồng Vũ chỉ cho cô rót một chén, cô uống từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc buổi tiệc mới hết.
“Thật ngại quá, Triển, thật giỏi uống rượu, hôm nay cũng là đầu tiên theo bạn bè đến quán bar .” Lăng Sương Sương xe Triển Hồng Vũ, tỏ vẻ xin với biểu hiện .
Triển Hồng Vũ thì đầu cô , từ đôi mắt to ngập nước đến cánh môi hồng hào, đến chiếc cổ thon dài trắng nõn, đến váy dài thướt tha, thực sự giống lui tới hộp đêm.
Anh cong môi, khàn giọng : “ chỉ mời em uống rượu cùng thôi, cũng yêu cầu em uống nhiều nên cả. Nhìn cách ăn mặc của em và cách em nhíu mày khi uống rượu thì em là uống.”
Lăng Sương Sương thầm, bề ngoài vẫn tỏ vô tội: “Thật em chỉ tạm thời một bạn kéo đến quán bar, cô tâm trạng , uống rượu giải sầu. Ai ngờ quán bar hỗn loạn như , dĩ nhiên sẽ đụng loại xa . Hôm nay nếu , lẽ em sẽ…”
Cô xong đôi mắt rủ xuống, vẻ mặt ấm ức.
“Không bây giờ ?” Triển Hồng Vũ đưa tay nâng cằm cô lên: “Thật lúc trông em hơn.”
“Thế ạ?”
“Đương nhiên, em nhiều lên ?” Triển Hồng Vũ buông tay, lấy từ trong túi áo một tấm danh , nhét tay cô : “Đây là danh của , nếu việc cần giúp đỡ em cứ tìm hỗ trợ.”
Nghe đôi mắt của Lăng Sương Sương lập tức sáng lên, trân trọng xem danh nhiều , ngón tay đặt phía điện thoại vuốt ve, miệng lẩm bẩm điều gì đó.
“Em đang gì đó?” Triển Hồng Vũ chút tò mò.
Lăng Sương Sương hổ lắc đầu : “Không, gì.” Cô vội vàng cất danh túi: “Anh Triển, yên tâm, em nhất định sẽ mất danh .”
Thật là một cô gái ngốc nghếch dễ thương.
Chiếc xe dừng bên cạnh một ngôi làng nhỏ bé, hình như là thôn Thành Trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-moi-ngay-toi-deu-cong-luoc-nam-chinh/chuong-95-chuyen-dem-nay-se-khong-xay-ra-nua.html.]
“Em sống ở đây ?” Triển Hồng Vũ khẽ cau mày.
Lăng Sương Sương tự ti gật đầu: “Anh Triển, đến nhà , em xuống xe . Hôm nay thật sự cảm ơn nhiều, tuy rằng nhà em nghèo nhưng yên tâm, 20 nghìn tệ dù như thế nào em cũng sẽ nghĩ cách trả cho . Em nợ.”
Vẻ mặt Triển Hồng Vũ trở nên phức tạp cô một lúc : “20 nghìn tệ đó coi như tiền tiếp rượu tối nay, em đừng nhắc nữa.”
“…nhưng mà…” Lăng Sương Sương chút khó xử.
Triển Hồng Vũ thấy , lẽ hiểu đây là lòng tự trọng của nghèo bèn thêm: “Nếu em cảm thấy nhất định trả, việc tìm em, em nhất định , ?”
Lăng Sương Sương liền gật đầu mạnh mẽ : “Được, Triển nếu việc gì cần cứ tìm đến em, em nhất định sẽ cố hết sức, chỉ cần bán là .”
Câu cuối cùng với giọng nhỏ, nhưng Triển Hồng Vũ vẫn thấy.
“Tất nhiên là , đừng suy nghĩ lung tung, em đúng là một cô gái ngốc nghếch.” Triển Hồng Vũ đưa tay xoa đầu cô : “Đã muộn , em mau về , nhà sẽ lo lắng.”
“Được.” Lăng Sương Sương mở cửa xe: “Tạm biệt Triển.” Sau đó xoay dọc theo con đường dẫn về phía thôn Thành Trung.
Ánh hoàng hôn cũng thể chiếu sáng màn đêm đen tối lúc Lăng Sương Sương thôn, trong lòng cô vẫn chút sợ hãi. Cô từng tới nơi nào cũ nát như , nhưng vì tạo dựng hình tượng của mà cô vẫn kiên trì trong đó trốn ở một góc. Nhìn thấy xe Triển Hồng Vũ rời , cô mới yên tâm chạy , gọi một chiếc xe taxi trở về biệt thự nhà .
Cô cũng tại tạo dựng hình tượng là một cô gái nghèo, lẽ điều liên quan đến xuất của Triển Hồng Vũ.
Triển Hồng Vũ lớn lên ở nông thôn, gia đình nghèo khó cho nên mới khắc khổ học tập, đó thi đậu Đại học Tài chính và Kinh tế Giang Thành, nhờ sự chăm chỉ việc mới đạt thành tựu như ngày hôm nay.
Lăng Sương Sương cảm thấy với xuất của Triển Hồng Vũ hẳn sẽ khiến bảo vệ những đứa trẻ nghèo hơn!