Sau Khi Xuyên Sách, Ta Mang Không Gian Đi Hành Hạ Kẻ Xấu Và Làm Giàu - Chương 146: ---

Cập nhật lúc: 2025-12-17 13:45:26
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/805iDnuGEr

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Đầu to nhỏ của Cẩm Huy

 

Tề Giai Ninh Uông thị là ai, liền khó hiểu Tô Kiều Kiều.

 

Mà Tô Kiều Kiều nhất thời cũng nhớ , liền vội vàng xỏ giày, hấp tấp chạy ngoài.

 

Nàng tìm thấy trong bếp.

 

Lúc Tô Dung Dung đang dạy Tô Mạn Mạn, Đào Nha và Liễu Diệu bánh.

 

Gặp , nàng thở hổn hển hỏi: “Đại tỷ, nương đột nhiên như biến thành khác, gì mà Uông thị, nguyền rủa ngươi c.h.ế.t t.ử tế.

 

Dì nhỏ đó là ai, nhất thời cũng nghĩ , tỷ ấn tượng gì về họ ?”

 

Tô Dung Dung theo bản năng nhớ tới lão phụ mà Bách Lý Tranh , nhưng thấy , chỉ dựa một cái họ, nàng cũng nhớ .

 

Trái Liễu Diệu và Đào Nha, khi nãy Tề Giai Oánh mua từ một lão phụ, cảm thấy điều gì đó đúng.

 

Đợi đến khi họ Uông, hai , đó nghi ngờ :

 

“Ta nhớ hình như của thím Tô Dã cũng họ Uông.

 

Nếu nhầm thì năm nay bà chắc cũng năm sáu mươi tuổi .

 

Cái tuổi , đúng là phù hợp với lão phụ nhân mà Dung Dung tỷ !”

 

Tô Dung Dung “xoẹt” một cái dậy, hỏi: “Diệu Diệu, chắc chắn chứ?”

 

“Vâng! Ta nhớ là họ Uông. Nếu gì bất ngờ, hẳn là bà sai.

 

Dung Dung tỷ, là tỷ nhờ Tranh ca ca, điều tra thử xem?”

 

“Tranh ca ca việc nhiều, cũng thể việc gì cũng phiền .

 

Ta nhà đẻ của thím Tô Dã ở , lát nữa tìm qua đó hỏi thăm là .”

 

Cũng chính lúc , Tô Mạn Mạn mở miệng : “Đại tỷ, để điều tra!”

 

Tô Dung Dung nàng một cái, đó ánh mắt kiên định của nàng, gật đầu đồng ý.

 

“Được! ?”

 

“Biết! Lúc nương còn sống, lẽ rõ.

 

mấy năm ở nhà Quý thẩm, việc gì liền lang thang trong thôn.

 

Về cách hỏi thăm tin tức mà gây chú ý, chắc chắn còn rõ hơn tỷ.

 

Không gì khác, riêng thôn Tô gia chúng , thím nhà nào, là thôn nào, là cần cù lười biếng, đều rõ mồn một.”

 

Nói xong lời , nàng trực tiếp cởi chiếc thiêm thường mới lâu của .

 

“Nếu thì đại tỷ, hôm nay vẫn về thôn ở .

 

Tiện cho , cũng tiện cho hỏi thăm tin tức.

 

Mèo Dịch Truyện

Vừa rau hỏa kháng ở nhà vẫn cần tưới nước.

 

Muội còn mấy ngày Tết , dựa mớ rau đó mà kiếm thêm một khoản.

 

Chậm nhất là đêm Giao thừa, sẽ về.”

 

Tô Dung Dung thấy , vươn tay ngăn nàng khi nàng .

 

“Mạn Mạn, vội, hôm nay cũng về.

 

Sáng nay với Tranh ca ca , tiên mua xe, đó về vận chuyển đồ đạc.

 

Vừa , còn đưa tỷ Diệu Diệu và tỷ Đào Nha về nữa.”

 

Tô Mạn Mạn lời , ngây , hỏi: “Đại tỷ, nhà chúng mua xe ?”

 

“Ừm! Sắp tới chúng đều giữa thôn Tô gia và huyện thành, cũng tiện cứ phiền Tranh ca ca và thôn trưởng mãi.

 

Cho nên, vẫn cần một chiếc xe mới .

 

Ta định đợi qua Tết xong, để Kiều Kiều và đại ca của đây, hai chúng về thôn ở.

 

Khi đó quầy bán bữa sáng, sẽ giao cho tỷ Đào Nha và dì nhỏ của .

 

Hai chúng vẫn tiếp tục trồng rau, định Tết, sẽ trồng hết hạt giống mà Tranh ca ca mang từ nước ngoài về.

 

Nếu may mắn, kiếm còn nhiều hơn cả việc mở quầy.

 

Hiện tại thể chắc chắn là, trong đó một loại hạt giống chính là ớt.”

 

Ớt là gì, mấy cô nương mặt ở đây, kể từ khi món ăn mà Tô Dung Dung ăn, đều đó là gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-ta-mang-khong-gian-di-hanh-ha-ke-xau-va-lam-giau/chuong-146.html.]

 

Thứ thể thế thù du, ăn còn hơn thù du.

 

Hiện tại Đại Khuyết vương triều , ít nhất các nàng , huyện Lan Hà và vùng lân cận đều từng xuất hiện.

 

Nếu thể trồng , thì lo bán .

 

Hơn nữa cái giá đó, chắc chắn sẽ thấp!

 

Nghĩ , Tô Mạn Mạn quả quyết đồng ý: “Được, theo sự sắp xếp của đại tỷ!”

 

Đào Nha ở một bên cũng lên tiếng : “Dung Dung, tỷ hai trồng , giữ hạt giống, liệu lúc đó thể chia cho nhà một ít ?”

 

Nàng dám hy vọng hai đầu tiên thể cùng trồng, nhưng nàng nghĩ, thứ ba thì chắc thành vấn đề.

 

Hơn nữa theo suy đoán của nàng, đợi khi các phương pháp nấu ăn truyền bá rộng rãi, nhu cầu về ớt sẽ còn lớn hơn.

 

Cho nên dù giá của thứ ba, dù bằng hai đầu, cũng tuyệt đối quá tệ.

 

Nhà nàng dù cũng thể húp chút nước canh thịt!

 

Tô Dung Dung vốn định ăn một , thấy yêu cầu của Đào Nha, liền sảng khoái đồng ý.

 

“Được!”

 

Lời dứt, nàng sang Liễu Diệu: “Diệu Diệu, nhà nếu trồng, cũng đến tìm .

 

Lúc đó chia cho Đào Nha, cũng thể chia cho nhà một ít.”

 

Liễu Diệu trong lòng chút áy náy, phụ nàng là thôn trưởng tận tâm, hại nương và của Dung Dung như .

 

Nàng mặt mũi nào mà mở miệng xin những thứ .

 

nếu Dung Dung nguyện ý cho, thì nàng chắc chắn cũng .

 

Phụ nàng dù thế nào, thì vẫn là thương yêu, chiều chuộng nàng.

 

Cùng lắm gia đình hơn, nàng sẽ quản nữa!

 

Nghĩ , nàng thậm chí một khái niệm mơ hồ về thái độ đối với gia đình khi kết hôn với Tô Cẩm Hồng.

 

“Cảm ơn Dung Dung, đến lúc đó tỷ chia cho Đào Nha, thì chia cho một chút là !”

 

Phủ Phúc Ninh, huyện Bình Dương, thôn Lan Dục.

 

Đây là thôn gần phủ Mục Dương nhất, chỉ cần trèo qua hai ngọn núi là thể địa phận phủ Mục Dương.

 

Trong một căn nhà ngập nước, sập mất một nửa, trông cực kỳ đổ nát, Cẩm Huy chín tuổi, nhưng trông vẫn như một đứa trẻ bảy, tám tuổi.

 

Vì quá gầy gò và nhỏ bé, khiến đầu thằng bé trông to hơn hình.

 

Thằng bé buộc một dải vải trắng ngả vàng đầu, vị trí gáy còn ẩn hiện vết m.á.u rỉ .

 

Trên mặc một chiếc áo ngắn cũn cỡn, nhỏ hẹp, ẩm ướt và rách nát.

 

Trong tay bưng một bát canh rau dại nấu nhừ, đến bên một chiếc giường bốc mùi ẩm mốc.

 

Trên giường một phụ nhân sắc mặt vàng như nghệ, thỉnh thoảng ho khan một tiếng.

 

Thằng bé tiên đặt bát canh rau dại xuống đất, đó đỡ phụ nhân dậy, bưng bát canh lên, cẩn thận dùng thìa gỗ múc một muỗng thổi thổi đút cho bà ăn.

 

Người phụ nhân thằng bé khi đút còn thỉnh thoảng l.i.ế.m môi khô nẻ của , liền cúi mắt xuống, nữa.

 

Tô Cẩm Huy đút hết bát canh rau dại, đỡ phụ nhân xuống, tự l.i.ế.m nốt chút nước canh còn đáy bát.

 

Đợi khi thằng bé đặt bát xuống, đáy bát sạch trơn.

 

Lúc phụ nhân nhắm mắt .

 

Nếu kỹ lồng n.g.ự.c bà còn phập phồng, sẽ tưởng bà c.h.ế.t.

 

Cẩm Huy rời ngay, mà đắp góc chăn ẩm ướt cho bà, :

 

“Nương, hôm nay là ngày hai mươi lăm tháng Chạp, cố gắng chịu thêm chút nữa, mùa đông giá rét sẽ qua .

 

Đợi đến khi trời xuân ấm áp, rau dại bên ngoài sẽ ngày càng nhiều, nhi t.ử nhất định sẽ tìm cách để ăn no.

 

Bây giờ trời còn mưa nữa, bên ngoài cũng lục tục trở về.

 

Người lên núi tìm rau dại ngày càng đông.

 

Phía ngoài Bắc Sơn còn tìm thấy rau dại, nhi t.ử định sâu hơn một chút để tìm.

 

Chỉ là nhi t.ử nhỏ chân ngắn, chuyến thể ngủ trong núi.”

 

Thằng bé đến đây, phụ nhân vốn nhắm mắt, trông như đang ngủ, đột nhiên mở mắt .

 

 

Loading...