“Cậu bây giờ   ăn gì ?” Quản gia cúi đầu hỏi, chân thành khuyên nhủ: “Bác sĩ    chấn động não nhẹ, chóng mặt buồn nôn là hiện tượng bình thường. Có thể ăn chút gì thanh đạm , nếu  thì nhịn mãi cũng  chịu nổi .”
Chu Mạt dựa  giường, chiếc áo bệnh nhân rộng thùng thình khoác lên , trông chẳng khác nào cái bao tải treo  cây sậy. Đáy mắt   đỏ,  quản gia  lâu mà   gì.
Quản gia Lâm thấy dáng vẻ , tim cũng thắt , an ủi: “Cậu cũng đừng quá đau lòng. Ông bà chủ đang ở nước ngoài nên   , Đại thiếu gia  họp xong đang  đường tới bệnh viện. Ngay lập tức sẽ   đến bên .”
Chu Mạt  rõ vị trí của nguyên chủ trong lòng cái nhà , chỉ khẽ gật đầu “ừ” một tiếng: “   buồn bã gì .”
“Hay là   mua cho  chút đồ thanh đạm nhé?”
“Chấn động não thì  gì  mà mất khẩu vị, cho  hai mươi xiên thịt bò nướng , đừng nướng già quá, cứng nhai  nổi.” Chu Mạt  tiếp: “Thêm mười xiên cật nướng, một tô hủ tiếu xào, nhớ dặn họ đừng bỏ ớt.”
Quản gia Lâm: “Hả?”
“Nếu thêm một lon bia lạnh nữa thì tuyệt.” Chu Mạt  xong, đôi mắt đen láy  quản gia: “Được , chú Lâm?”
“Tất nhiên là .”
Quản gia Lâm chuyện gì cũng gật đầu đồng ý, hơn nữa còn  việc cực kỳ nhanh gọn. Chưa đến nửa tiếng, xiên nướng thơm phức   mang  phòng bệnh. Trước mặt Chu Mạt còn bày hẳn một chiếc bàn nhỏ,  cố gắng  dậy, dùng khăn ướt lau tay  cầm lấy một xiên thịt bò, há miệng ăn một miếng lớn. Xiên thịt  bọc trong giấy bạc, lúc mang tới còn xèo xèo chảy mỡ. Chu Mạt ăn ngon lành, còn thuận tay nhét cho quản gia một xiên.
Ăn uống ngon miệng chẳng giống bệnh nhân chút nào.
Thế nhưng, dù   giường ăn,     rơi lấy một giọt dầu nào xuống ga giường. Ăn ngon mà vẫn sạch sẽ. Quản gia Lâm  cảnh , bản  ông cũng thấy bụng  réo lên.
Cửa phòng bệnh vang lên hai tiếng gõ khẽ. Chu Mạt tưởng y tá tới  thuốc, miệng còn bận nhai nên tranh thủ thốt một câu: “Vào .”
Người bước  là một  trai trẻ dáng  cao lớn, ăn mặc chỉnh tề. Anh  sở hữu gương mặt  , đôi mắt ôn hòa, sống mũi đeo một chiếc kính cận, tròng kính sạch đến mức phản chiếu ánh sáng.
Anh  bước   nhăn mũi, hỏi:
“Vừa mới tỉnh mà  ăn đồ dầu mỡ thế  ?”
Chu Mạt “ah” một tiếng.
“Lại gây chuyện gì nữa hả?” Chu Vân Ninh  xuống bên cạnh Chu Mạt,  vết dầu loang  bàn nhỏ, lông mày nhíu chặt, vẻ ôn hòa trong mắt cũng nhạt  nhiều, mất kiên nhẫn: “Đã bảo  bớt gây chuyện ,  tưởng  rảnh lắm ?”
“Xin .”
“Bây giờ   xin   hả? Biết sai thì bớt gây chuyện , rốt cuộc là  chuyện gì?”
Đùa , mà  thật hết  thì chẳng  là gánh tội  cho nguyên chủ ? Đến lúc đó Chu Vân Ninh  đánh  một trận nữa thì đúng là lỗ to .
Chu Mạt nắm chặt lon bia, giọng  vẻ từng trải:
“Chuyện giang hồ, bớt hỏi thì hơn.”
Rõ ràng  thấy gân xanh  trán Chu Vân Ninh giật một cái. Chu Mạt nuốt nước bọt, lùi    một chút. Tuy Chu Vân Ninh trông ôn hòa  thiện, nhưng cái  hình gần mét tám mấy của đàn ông trưởng thành , nếu mà đ.ấ.m cho một phát chắc  về chầu tổ tiên luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-sach-tu-tho-ho-bong-lot-xac-thanh-con-cung-hao-mon/chuong-2-cho-khong-bo-duoc-thoi-an-phan-nhung-toi-thi-bo-duoc.html.]
“Đừng tưởng    xảy  chuyện gì. Cậu bám riết cái  con trai nhà họ Phó    một ngày hai ngày.”
Đầu Chu Mạt sắp cắm xuống đất:
“Hóa …  đều  hết .”
“Chứ  thì ? Vì cái chuyện  của  mà  chẳng còn ngẩng nổi đầu  mặt Phó Ngôn Chi. Dù gì  cũng mang họ Chu,    thể hạ thấp  đến mức đó.” Chu Vân Ninh khó chịu .
“Giờ thì  , Phó Ngôn Chi   chuyện. Với cái tính của  ,  dám động đến  của  ,  xé   thì cũng chỉ vì nể mặt  thôi.”
“Vậy… cảm ơn  cả?”
“Cậu bớt gây rắc rối cho  thì chính là cảm ơn  !” Chu Vân Ninh  dậy chuẩn  rời , “Đây cũng là  cuối cùng  khuyên , còn gây chuyện nữa thì  cũng chẳng bảo vệ nổi .”
“Em sẽ  bao giờ như thế nữa!” Chu Mạt gần như  bật dậy, “Thật đấy, em thề, em   lương !”
“Hôm   tặng cả xe tải hoa hồng cho Phó Hữu Vật     mắng một trận,  cũng  y như , kết quả thì ?” Ánh mắt Chu Vân Ninh lộ rõ vẻ chán ghét, “Chó  bỏ  thói ăn phân.”
“Chó  đổi , nhưng em thì đổi .”
Chu Mạt vội vàng giơ ba ngón tay thề: “Từ nay em nhất định sẽ ngoan ngoãn, tuyệt đối  gây thêm rắc rối cho  nữa. Em thề.”
Chu Vân Ninh chẳng buồn đáp,  dậy : “Ít hôm nữa quản gia Lâm sẽ lo thủ tục xuất viện cho ,   nhất là giữ lời .”
Nói xong, ánh mắt Chu Vân Ninh liếc sang đĩa xiên nướng với hủ tiếu xào  mặt Chu Mạt, lập tức giật lấy:
“Đang  viện mà ăn dầu mỡ thế ? Đàn ông mà  quản nổi cái miệng thì cũng chẳng quản nổi    của .”
Chu Mạt: “……”
Cái lý lẽ kỳ quái gì  trời!
“Dạo  công ty bận,  nhất đừng gây thêm chuyện rắc rối cho .” Chu Vân Ninh đưa tay chỉ   từ xa, coi như cảnh cáo.
“Được ,  cả yên tâm!” Chu Mạt tiễn  cả rời khỏi phòng bệnh bằng ánh mắt, còn sốt sắng gọi với theo: “Anh cả  thong thả nha!”
Chu Mạt chỉ  viện đúng một đêm. Vừa  thấy một xấp hóa đơn dài dằng dặc bác sĩ kê,  nhất quyết  chịu ở , đòi bằng   về nhà. Quản gia cũng chẳng còn cách nào, đành  thuận theo ý thiếu gia .
Thế là hôm ,  một buổi trưa nắng , Chu Mạt sắc mặt tái mét bước xuống xe. Vừa  thấy căn biệt thự to lớn của nhà họ Chu,  liền gắng gượng đè nén cơn buồn nôn do say xe.
Cái gia đình kiểu gì thế  chứ, biệt thự bên ngoài còn  cả đài phun nước,    thấy hợp để… nuôi cá.
Để hôm nào mua hai con cá diếc về nuôi mới .
“Ở đây… chỉ    ở thôi hả?” Chu Mạt  tham quan căn nhà  mắt sáng rực lên hỏi, “Cho dù chỉ ở một thời gian ngắn thôi, thế  cũng quá đáng giá !”