Bùi Chung Minh trông chẳng  vẻ gì là  mấy tin nhắn   ảnh hưởng đến tâm trạng.
Các hoạt động hằng ngày vẫn diễn  như thường lệ.
Ăn qua loa chút đỉnh,  đó để  ăn cả một ngọn núi.
Không những thế,  dần dần  thêm thú vui trong cuộc sống.
Bắt đầu thích mua hoa mua cỏ.
  đống hoa đầy ắp trong nhà, suýt chút nữa thì cho rằng  dọn cả tiệm hoa về nhà   chứ.
Ánh mắt  dừng   khóm bách hợp cắm trong bình hoa.
Bùi Chung Minh chú ý tới ánh mắt của  thì từ trong bình hoa lấy  một đóa dí sát đến  mặt .
“Thích cái  hả?”
 khẽ lắc đầu.
Trước  thì đúng là thích thật.
Bây giờ  chẳng còn thích nữa , thậm chí  chút ghét  chứ.
 nhảy phóc lên bàn, tiến đến bên cạnh khóm hoa hồng, khẽ khịt mũi hít hà.
Ánh mắt Bùi Chung Minh dõi theo từng cử động nhỏ của , khóe môi  khẽ cong lên khi thấy hành động .
“Ra là thích hoa hồng .”
Hắn cầm một bó hoa hồng, đặt xuống cạnh ổ mèo của .
Còn cẩn thận cài thêm một bông  bát ăn của  nữa.
Bùi Chung Minh  ngắm tác phẩm của , vẻ mặt vô cùng hài lòng, gật gù liên tục.
 cũng thấy khá ưng ý.
Ai   mà chẳng  thốt lên một câu "tao nhã"!
Bùi Chung Minh dành cả ngày trời để sắp xếp  đống hoa cỏ  mua về.
Phong cách âm u lạnh lẽo trong nhà phút chốc biến thành vườn hoa ấm áp.
Hắn  dọn dẹp xong thì  tiếng chuông cửa vang lên.
 lẽo đẽo theo    mở cửa.
Cánh cửa  mở.
Một gương mặt  vài phần tương đồng với  hiện .
Là Quý Tụng Chu.
Anh  cúi đầu  Bùi Chung Minh đang   xe lăn, giọng điệu hờ hững: “Không mời   nhà  chút ?”
Bùi Chung Minh điều khiển xe lăn, nhường đường cho  .
Bước  phòng, Quý Tụng Chu thoáng chút ngạc nhiên,  bật  khẩy một tiếng.
“Anh cũng  hưởng thụ đấy.”
Trước khi đến đây, chắc hẳn    mường tượng  cuộc sống của Bùi Chung Minh sẽ như thế nào.
Có lẽ là tẻ nhạt, u ám, hoặc tệ hơn là suy sụp, bê tha.
 tuyệt đối  ngờ  tràn đầy sức sống như bây giờ.
Quý Tụng Chu đảo mắt  quanh,  dừng  ở chỗ .
“Ồ, còn nuôi mèo nữa cơ .”
Anh   xổm xuống, dùng tay xoa đầu  một cách thô bạo.
Sau đó tự nhiên như ở nhà  phịch xuống sofa.
Bùi Chung Minh bế  từ  đất lên, nhẹ nhàng vuốt  bộ lông     rối tung.
“Nếu  đến đây để đổ thêm dầu  lửa thì  thể về   đấy.”
Quý Tụng Chu  quá quen với cái kiểu ăn  lạnh lùng  của .
“Sao   thế,    loại  đó.”
“Anh   ,  hai.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-meo-toi-cuu-roi-phan-dien-muon-tu-huy-hoai-minh/chuong-4-chi-vi-nhay-chui-vao-thung-rac-mot-lan-ma-toi-bi-anh-ta-ghet-bo-roi.html.]
Tiếng gọi  khiến Bùi Chung Minh nổi da gà.
Hắn nhíu mày, trầm giọng ngăn : “Đừng  ăn  lung tung.”
Quý Tụng Chu  hề hề.
“ mới  chuyện lão già  nhắn tin cho  đấy.”
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Anh  đang nhắc đến  cha chung của cả hai.
“Anh cũng  mà, ông    thứ   gì cho cam.”
Vừa ,    móc từ trong túi  một tấm danh  và một chiếc thẻ ngân hàng.
“Đây là chuyên gia nổi tiếng trong nước, chân của  vẫn còn cơ hội cứu chữa.”
Bùi Chung Minh  nhạt, đầy vẻ giễu cợt.
“Quý Tụng Chu,  lên cơn thánh mẫu ? Trước đây   ít gây khó dễ cho  .”
“Gây khó dễ?”
Quý Tụng Chu nhướng mày.
“Chẳng  đó là cạnh tranh thương mại bình thường thôi ?
“Chỉ là do  kém cỏi hơn, thua  một bậc mà thôi.”
Nghe xong câu , sắc mặt Bùi Chung Minh  càng tối sầm .
Quý Tụng Chu dường như  thích thú khi  thấy  tức nghẹn.
Nụ   môi   càng rạng rỡ hơn,  dậy chuẩn  rời .
“Lão già c.h.ế.t tiệt  sẽ   phiền  nữa , ngày mai  sẽ tống cổ ông   nước ngoài.
“   đây, vợ  còn đang chờ cơm nhà.”
Quý Tụng Chu bước đến chỗ ,  xoa đầu  một cái.
“Tạm biệt mèo con nhé.”
6
Quý Tụng Chu  , căn phòng bỗng trở nên vắng vẻ lạ thường.
Bùi Chung Minh hận cha , Quý Tụng Chu cũng .
Lão cha khốn nạn   khi về  rể thì ngoài mặt thì khép nép, nhưng  lưng vẫn lén lút mèo mả gà đồng.
Quý Tụng Chu lớn lên trong những trận cãi vã bất tận của cha .
Năm lên năm tuổi,    tận mắt chứng kiến cảnh cha  ngoại tình.
Từ ngày đó trở , cuộc hôn nhân  chỉ còn là cái xác  hồn.
Hai  mạnh ai nấy sống, thậm chí còn ngang nhiên dẫn cả bồ bịch về nhà.
Xét  một khía cạnh nào đó, hai  họ  nên là kẻ thù, mà  là những   chung kẻ thù mới đúng.
 tác giả  thích mấy màn   tương tàn.
Cố tình biến hai  họ thành kẻ sống  chết.
Cuối cùng kẻ thắng cũng chẳng vui vẻ gì,  thua thì ấm ức  cam tâm.
Bùi Chung Minh liếc  tấm danh  và thẻ ngân hàng  bàn, cầm lên xem xét vài giây  vứt  thùng rác.
Không thể vứt  !
 nhanh như chớp nhảy khỏi lòng , lao thẳng  thùng rác.
Hai chân  cào cấu hết sức, cuối cùng cũng lôi  chúng .
Khóe miệng Bùi Chung Minh giật giật.
 ngậm thẻ  về phía .
Hắn hoảng hốt lùi  một bước.
“Mày đừng   đây! Tránh xa tao !”
 ngơ ngác chẳng hiểu chuyện gì.
Đến khi thấy  đeo găng tay .
Hết cả yêu thương, chỉ vì  chui  thùng rác một  mà   ghét bỏ  .