Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-01-12 11:52:59
Lượt xem: 210
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Cẩm Dao phân phó xong, đám Lục Anh vui vẻ hoan hỉ đưa trái cây đến phòng bếp nhỏ. Trái cây bưng qua cho Lục Cẩm Dao cắt bày lên dĩa, cắt trái cây cũng cắt trong phòng bếp nhỏ.
Triệu đại nương kinh ngạc ôi một tiếng: “Lấy nhiều như , cái hiếm lắm đấy.”
Lục Anh hì hì : “Ngũ công tử sai đưa tới, mỗi viện đều , mùa hè để lâu dễ hỏng, đại nương tử phần còn chia cho chúng , ai cũng hết.”
Tính cả ma ma trông cửa cùng bà tử giặt quần áo, tổng cộng hạ nhân Yến Kỉ Đường mười bốn .
Hai quả dưa lưới, một quả dưa hấu lớn, hai sọt nho, một sọt lê.
Những thứ giống như dưa hấu dưa lưới, chỉ cần cắt sẽ giữ lâu nữa. Một Lục Cẩm Dao cũng chỉ ăn vài miếng nếm thử, phủ y dặn dò cái gì cũng ăn nhiều, cho dù là đồ tươi mới ngon miệng, nàng cũng chỉ thể ăn vài miếng mà thôi.
Triệu đại nương hiểu ý tứ , chính là tặng cho đại nương tử một ít, còn chia cho nha .
mà dưa thể một ngày cắt một trái, còn thì thả trong giếng giữ lạnh để ngày mai ăn, cần ăn hết trong ngày hôm nay.
Quả nho để lâu sẽ hấp dẫn nhiều côn trùng nhỏ, quả lê thì mỗi nếm thử một trái, còn dư nửa sọt để dành.
Triệu đại nương đến chia, tự nhiên thể giữ cho và Khương Đường. Cho dù là một chùm nho, cũng phân chia lớn nhỏ, dưa cũng khả năng miếng nào cũng bằng .
Chia đồ xong, Triệu đại nương với Khương Đường: “Ngũ công tử thánh thượng coi trọng, thể lấy thứ , trở về, phủ đều thơm lây theo.”
Đây chính là chỗ của việc phân gia, nhận cái gì đều thể nghĩ đến trong nhà. Ngay cả các nàng cũng thể dính chút ánh sáng, quả nho, quả dưa lưới là sản vật địa phương, là đắt.
Khương Đường gì, ánh mắt vẫn chằm chằm một phương hướng đến xuất thần.
Triệu đại nương đưa tay vẫy vẫy mắt Khương Đường: “Mau ăn , nghĩ cái gì thế hả?”
Triệu đại nương cầm một miếng dưa lưới to, xổm mặt đất cắn một miếng to. Thật ngọt, ngọt giống như quết mật , nhất là phần trong cùng, ăn trong cuống họng cảm thấy ngọt lịm. Bà nhi tử tôn tử, định mang nho với lê về cho nhà. Người thành gia chính là như , trong lòng luôn vướng bận.
Khương Đường lấy tinh thần, hướng về phía Triệu đại nương lắc đầu: “Không nghĩ gì hết, đúng , chúng đều thơm lây.”
Triệu đại nương thẳng cái ăn thật ngon.
Bà cắn thêm một miếng dưa lưới, thứ mới mẻ, đây là đầu tiên Triệu đại nương ăn. Quả căn bản là sản vật địa phương, vị ngọt cực kỳ đậm đà, trồng ở Tây Bắc. Người bình thường đừng là mua, ngay cả thấy cũng thấy .
Trong ấn tượng của Triệu đại nương, loại thứ , chỉ mấy thế gia nhà cao cửa rộng mới ăn .
Tây Bắc lạnh là lạnh thật, nhưng đó là bởi vì nó cao nguyên. Mà hướng về phía Tây Nam, địa thế bằng phẳng còn núi tuyết nữa mà là từng mảng cát vàng, đến mùa hè, nóng cũng thật nóng.
Cho nên mới những trái cây cực ngọt .
Đường xá xa xôi vận chuyển bất tiện, khiến cho giá của những trái cây cao.
Nghe Trịnh thị thích ăn cái , nhưng cũng thường mua.
hôm nay các nàng đều ăn, Triệu đại nương nhịn lẩm bẩm: “Ngũ công tử thật đúng là một .”
Khương Đường cắn một miếng, gật đầu theo: “... là .”
Nàng thể suy nghĩ nhiều, Cố Kiến Sơn ở Vĩnh Ninh Hầu phủ Trịnh thị, trưởng, chất tử, tặng những thứ là bởi vì hiếu thuận hữu ái, khả năng là bởi vì nàng.
Mọi đều đồ, nàng cũng , thành chẳng chuyện gì.
Khương Đường tin rằng Cố Kiến Sơn chỉ là nhất thời hứng thú, vẻ ngoài nàng như , nấu ăn ngon, mấy Lục Anh cũng thích nàng, nên Cố Kiến Sơn thích nàng cũng là chuyện bình thường.
hôm qua đều rõ ràng như , nàng là của Yến Kỉ Đường. Cố Kiến Sơn chỉ cần chút đầu óc liền gì bây giờ.
Hắn cũng kẻ ngốc.
Ở chỗ phận lớn hơn trời, thể cưới một nha cho . Cho dù hiện tại bởi vì một hai phần cảm giác mới mẻ nên đối xử với nàng , chờ chính thê cửa, ai sẽ thích tiểu nữa đây.
Khương Đường càng chen chân giữa chịu ủy khuất .
Sau đó qua bao lâu, sẽ tống cổ đến thôn trang.
Nàng kiếm tiền tích bạc, còn là vì để đến thôn trang , nếu thật theo Cố Kiến Sơn, vòng một vòng trở về điểm xuất phát.
Nàng điên mới như thế.
Nghĩ như , Khương Đường liền cắn một miếng lớn.
Dưa ngọt, ăn ngon nhất.
Không chỉ dưa ngon mà ngay cả nho, lê cũng ngon. Ăn trái cây nhiều nên đến buổi tối Khương Đường cũng ăn ít hơn nửa chén cơm so với bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-103.html.]
Hôm qua trời mới mưa, hôm nay khí trời mát mẻ, ở bên ngoài hóng gió thật thoải mái.
Bởi vì Cố Kiến Sơn đưa trái cây nên bộ Vĩnh Ninh Hầu phủ đều vui mừng.
Hàn thị đang lo lắng, bên chỗ tứ phòng thường chạy tới chính viện, khi trở về liền mang theo ít đồ đạc. Hạ nhân thấy đó càng dám khó tứ phòng trong mấy chuyện nhỏ nhặt.
Đây còn là quan trọng nhất, Hàn thị cũng khó nhiều, chỉ là là gõ một cái. Kết quả đến cuối cùng thành Trịnh thị gõ nàng , khiến nàng run sợ cả mấy ngày.
chuyện cũng , bây giờ hối hận cũng vô dụng.
Lúc Ngũ đưa tới ít đồ vật, Hàn thị cảm thấy bà bà hẳn quên hết mấy chuyện , nhiều thứ như , cho thư thái.
Hàn thị phân phó: “Để cho Viễn ca nhi một chút, để cho đại gia một chút, còn cứ phân chia .”
Cố Ninh Viễn giữa tháng mới trở về, cũng thể để đến lúc đó .
Hàn thị chuyển đề tài: “Mấy viện tử khác đưa bao nhiêu?”
Tư Hà : “Cái nô tỳ cũng rõ ràng lắm, là gã sai vặt Yến Hồi Đường mang tới, lẽ các viện khác cũng đều đưa giống .”
Dù chính viện cũng là hai sọt nho, một sọt lê, hai quả dưa lưới, một quả dưa hấu.
Hàn thị đương nhiên chia đều giống , Cố Kiến Phong là trưởng. Huynh trưởng như cha, thể giống như các em khác chứ?
mà hỏi , chỉ thể bỏ qua.
Chuyện ở các viện khác cũng dễ mà ngóng cho .
Thu mua một nha khó, khế ước bán của nha các viện đều là chủ tử nắm, một khi xảy chuyện, còn thể liên lụy đến trong nhà, ai sẽ cùng tiền đồ của phân tranh cao thấp cơ chứ.
Nhiều lắm cũng chỉ là bỏ chút lợi ích, hỏi thăm một vài chuyện lặt vặt quan trọng lắm mà thôi.
Hàn thị cao hứng trong chốc lát, liền phất phất tay bảo nha xuống. Hai ngày nay vội vàng đặt mua đồ dùng cho yến hội, đưa mời, nàng hận thể phân thành hai mà dùng.
Ngày 15 tháng 7 là Tết Trung Nguyên, kịp tổ chức yến hội ngày hôm nay nên xác định là ngày mười sáu.
Loại đại sự luôn luôn là phòng bếp lớn lo liệu, nàng chỉ cần xem qua danh sách các món ăn cho yến hội là .
Hàn thị hiện tại vẫn canh cánh trong lòng chuyện Trương quản sự, ngày đó nếu chuyện thành công, Khương Đường hiện tại là của Yến An Đường nữa .
Vừa thể kiếm bạc, trù nghệ còn , thể giúp đỡ đặt mua đồ dùng yến hội, còn thể dỗ dành bà bà nàng vui vẻ nữa. Người đắc dụng như chỗ nào mà tìm bây giờ.
Nghe bà bà thích Khương Đường, thường xuyên thưởng cho đồ vật. Nếu Khương Đường, Hàn thị cái gì cũng cần lo.
của Yến Kỉ Đường, nàng thật sự biện pháp.
Bởi vì chuyện Trương quản sự, bà bà bất mãn, nếu một nữa, trưởng tức phụ nhi như nàng cũng đừng nữa.
Hàn thị đôi khi hồ đồ một chút, nhưng rõ chuyện sẽ chọc Trịnh thị vui tuyệt đối sẽ . Lặp lặp nhiều , đó là chuyện mà kẻ ngốc mới .
Người nhớ lâu, trong thời gian ngắn, nàng sẽ tìm Lục Cẩm Dao gây phiền toái nữa.
Dù thì, Cố Kiến Phong mới là thế tử.
Hiện tại chỉ cần phong phong quang quang mở tiệc chiêu đãi tân khách, cho Cố Kiến Phong là Vĩnh Ninh hầu tương lai, là đủ .
“Ngươi chọn một vài thứ đưa cho Yến Hồi Đường.” Đáy lòng Hàn thị vẫn hy vọng Cố Kiến Sơn thể lôi kéo đại ca một phen, Hầu phủ, lên mấy đời, tính cả Nhữ Lâm Cố gia, Cố Kiến Sơn cũng là tiền đồ nhất.
Tuổi còn trẻ mà là tướng quân chính tam phẩm.
Suy nghĩ một chút, Hàn thị quyết định tự chuẩn đáp lễ, trực tiếp cầm dược liệu trong khố phòng. Còn những đồ vật khác, Cố Kiến Sơn cũng dùng .
Trái cây đưa đến hai phòng khác cũng là chừng , Hứa thị cùng Vân thị phân biệt chuẩn quà đáp lễ, là thứ gì đặc biệt quý giá, nhưng Cố Kiến Sơn thể dùng .
Ước chừng là bởi vì Cố Kiến Sơn đưa trái cây tươi, thế nên mấy tiểu hài tử trong Hầu phủ đều tâm tâm niệm niệm tiểu thúc thúc.
Trái cây đưa tới cho chính viện cũng chênh lệch lắm so với viện của , Cố Kiến Sơn nếu , cũng sẽ để cho tìm chỗ sai lầm nào.
Trịnh thị thích ăn những thứ , ăn xong ngại Cố Kiến Sơn tiêu tiền bừa bãi, tặng cho tất cả các viện hẳn là tốn ít bạc: “Còn thành gia , thế mà tiêu xài hoang phí như ...”
Những nhi tử khác thành gia phân thôn trang cửa hàng, Cố Kiến Sơn cái gì cũng .
Không cách sinh hoạt chút nào.
Nam Tuyết thuận thế : “Ngũ công tử hiếu thuận, ngài thích ăn, tiêu bao nhiêu tiền cũng đều đáng giá.”
Trịnh thị dùng khăn lau khóe miệng: “Viện nào cũng đưa tới đấy.”