Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-01-21 08:04:12
Lượt xem: 153

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trước , Hồ Tộc xâm phạm biên giới Ngự Triều, ỷ chiến mã cùng địa thế đất rộng thưa mà trốn chui trốn lủi giống như chuột, vấn đề đau đầu Ngự Triều suốt cả mấy trăm năm, hiện giờ thể túm đuôi chuột.

Đây là công lao của cả quốc gia, của các tướng sĩ xuất binh chinh chiến, nhưng trong thời gian An Khánh Đế tại vị, đại sự như , sử sách cũng thể ghi chép một hai.

Quan viên theo quỳ xuống đất, đám Triệu Diệu cũng quỳ xuống, đồng thanh : “Giang sơn vững chắc là phúc của dân chúng, Hoàng Thượng/phụ hoàng trị trị quốc cách, là phúc của xã tắc!”

An Khánh Đế to : “Đây cũng là công lao của chư vị ái khanh. Tần Vương Yến Vương, hai các ngươi mang theo các săn b.ắ.n , để cho trẫm xem thử công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung của các ngươi lùi bước , chư vị ái khanh, cũng cùng .”

An Khánh Đế hồi doanh trướng, Lý Đức Thuận vội vàng đuổi theo.

Bốn phía hoàng trướng Vũ Lâm Quân trông coi, chờ rèm buông xuống, Triệu Diệu mới cúi đầu.

Khó trách lúc Tứ ca chịu mạo hiểm lớn như cũng gặp Cố Kiến Sơn, còn cảm thấy Triệu Cấu ngu xuẩn, nhưng nếu là , cũng chắc thể cưỡng sự hấp dẫn bậc .

Chỉ là dùng Cố Kiến Sơn mồi nhử, cũng ai lừa nữa.

Triệu Cấu quả thật ngu xuẩn, chỉ nghĩ đến Cố Kiến Sơn, nghĩ tới Vĩnh Ninh Hầu phủ. Vĩnh Ninh Hầu phủ ngoại trừ Cố Kiến Sơn thì còn một Cố Kiến Châu nữa, nhà một cửa mà song tinh, một tướng tinh một Văn Khúc tinh, ai mà nắm trong tay chứ.

Chỉ Cố Kiến Phong là vô dụng, khối xương xem cũng thật sự khó gặm.

Trên mặt Triệu Diệu một nữa nở nụ , hướng về phía Triệu Chân : “Lục thất , chúng mấy cũng so thử một xem, xem công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung của ai càng lợi hại hơn.”

Triệu Chân hít sâu một , khoát tay : “Nói cũng sợ Ngũ ca chê , suốt cả một mùa đông cũng từng động tới mấy thứ đó. Đến đầu xuân cũng , chỉ cần đừng để mấy vị vượt qua tính là quá mất mặt .”

Triệu Diệu to: “Trên lưng ngựa mới thể thấy bản lĩnh thực sự, đến đây !”

Mấy kỵ trang, phối kiếm, hộ vệ của thị vệ chạy rừng.

An Khánh Đế dạy dỗ hài tử cực , các mặt văn võ đều song .

Vĩnh Ninh Hầu cũng theo đồng liêu cưỡi ngựa săn thú, bên ăn hết thì còn thể mang về. Năm ngoái An Khánh Đế thể , buổi săn mùa thu, lúc đánh thêm chút con mồi trở về.

Hắn dựa võ lập nghiệp, tuy rằng tuổi tác lớn nhưng công phu cưỡi ngựa b.ắ.n cung vẫn còn, chỉ chốc lát b.ắ.n trúng một con thỏ.

Đồng liêu khen ngợi: “Khó trách Cố tướng quân thần võ như thế, xem là chân truyền từ ngươi.”

Tuy rằng An Khánh Đế chỉ mấy câu tuyên bố chiến công Tây Bắc, nhưng công lao như , phong hầu gia tước thật sự , Cố Kiến Sơn tuổi còn trẻ, thể khinh thường.

Cả nhà , quả thật khiến hâm mộ. Đồng liêu vốn ý , nhưng Vĩnh Ninh Hầu nhịn suy nghĩ nhiều.

Vĩnh Ninh Hầu khiêm tốn vài câu, nghĩ thầm, Vĩnh Ninh Hầu phủ hiện giờ quả thật quá gây chú ý.

Ấu tử ở Tây Bắc, tay cầm binh quyền, tứ tử ở Công Bộ, là thần tử đắc lực của triều đình.

Tam tử ở quân doanh Kinh Bắc, nhị tử trưởng tử một ở Hộ Bộ một ở Lại Bộ, mấy hài tử đều triều quan, so sánh với các thế gia khác, liền vẻ nổi bật lạ thường.

Giống như một nhà Định Bắc Hầu, thế tử ăn chơi trác táng, cuối cùng phế. Thịnh Kinh nhiều như , quan viên trong triều nhiều như lông trâu, nhiều nhận chức mà việc.

Công tử ca của các thế gia khác ở trong triều lĩnh chức quan lớn nhỏ, hoang phế sống qua ngày.

Vĩnh Ninh Hầu ngóng trông con cháu cầu tiến, nhưng cũng trở thành một bia ngắm trong cuộc tranh giành ngôi vị giữa các đảng phái, đáp qua loa: “Hắn chẳng qua chỉ là tiểu tướng, vẫn là Từ tướng quân trị quân cách.”

Lần vài câu Vĩnh Ninh Hầu săn thú, chỉ là , chỉ dám chọn gà rừng hoặc thỏ để săn, căn bản dám săn mấy con thú lớn, thỏ đến tay còn cố ý b.ắ.n lệch, thả mấy con.

Càng dám lấn lướt mấy vị hoàng tử, chỉ là săn b.ắ.n mùa xuân tận hứng như , nghẹn khuất nhiều.

Lần săn b.ắ.n mùa xuân đại thần mang theo gia quyến tới đây, nhưng Vĩnh Ninh Hầu mang theo. Sau khi săn xong liền bảo gã sai vặt rửa sạch sẽ, tự nấu thịt nướng thịt ăn.

An Khánh Đế săn hươu phân cho các đại thần, là vật ngự ban. Trong mấy vị hoàng tử, Tần Vương nhất kỵ tuyệt trần, đám Yến Vương săn đều là mấy con thú nhỏ, chỉ Tần Vương săn một con dê núi.

An Khánh Đế thưởng cho Tần Vương một thanh chủy thủ, mấy vị hoàng tử còn mỗi đều thưởng đồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-229.html.]

Một đám vây quanh bên Tần Vương khen ngợi thủ bất phàm của , ngay cả Triệu Chân cũng bằng trưởng. Vĩnh Ninh Hầu qua, chỉ cảm thấy dân gian câu , chó sủa sẽ cắn , mấy hoàng tử ai là đèn cạn dầu hết.

Đến ban đêm, gió liền thổi lạnh. Mặc dù lửa trại, vẫn cảm thấy cảm thấy lạnh đến chịu nổi. Ăn thịt nướng xong, tinh thần Vĩnh Ninh Hầu càng thêm tỉnh táo, sợ buổi tối xảy chuyện gì. Một đêm ngủ nông, may mắn một đêm trôi qua bình yên vô sự.

Ngày hôm , An Khánh đế cưỡi ngựa săn hai con thú hoang nữa, lúc mới bãi giá hồi cung.

Vĩnh Ninh Hầu thì trực tiếp trở về Hầu phủ, lúc trở về, trời tối.

Trịnh thị thấy buồn bực vui, khỏi hỏi: “Có chuyện gì , lúc vẫn còn mà, trở về như , xảy chuyện gì …”

Vĩnh Ninh Hầu uống một ngụm nước , chuyện trong triều đình thể nhưng chuyện gia đình thể .

“Ta cảm thấy nhà chúng quá gây chú ý. Ngươi xem lão Tứ xuất Trạng Nguyên, lão Ngũ nắm binh quyền, một văn một võ. Ngày hôm qua Hoàng Thượng , Tây Bắc cáo thắng, thu phục một thành. Mặc dù thánh chỉ xuống, nhưng tất nhiên là Kiến Sơn lập công.”

Chiến công bậc mấy thể so sánh , Vĩnh Ninh Hầu thở dài, : “Ngươi lão đại bọn họ, mỗi đều chức vụ quan trọng. Người khác , lẽ cảm thấy con cháu Hầu phủ tranh đua cố gắng, nhưng đại đa sẽ nghĩ, trong triều Cố gia nắm giữ thực chức năm .”

Trước Cố Kiến Phong ở Hồng Lư Tự, chuyện còn rõ ràng lắm. Mà bây giờ thì , ở Lại Bộ, quản quan viên trong triều nhậm chức miễn chức, đây cũng là thực chức.

Nghe Vĩnh Ninh Hầu như , Trịnh thị cũng cảm thấy quá gây chú ý.

Cảm xúc vui sướng khi mới tin đánh thắng trận phai nhạt, cảm xúc lo lắng trong lòng chiếm phần nhiều.

Những phu nhân cùng bà giao hảo luôn Hầu phủ năm nhi tử , cho dù là thứ tử, cũng giáo dưỡng thích hợp, tranh đua thể diện.

Trong mắt Trịnh thị, đây là lời thật. Bà từng hà khắc với thứ tử, cho dù vẫn tiểu nương ở đó nhưng bọn họ hiện giờ hiếu kính cũng là cả.

Những lời thật bây giờ nghĩ thấy một tầng thâm ý khác.

Hơn nữa chuyện trong triều rung chuyển giống như một thanh kiếm treo sẵn đầu, một khi dính đến Cố gia thì nhất định sẽ chịu liên lụy.

Trái tim Trịnh thị như thắt , nhẹ giọng : “Kiến Hiên cũng thi đậu, càng khiến chú ý hơn.”

Cố Kiến Hiên cũng tên trong kỳ thi điện, trong kỳ thi điện thứ ba mươi mốt, ban cho xuất tiến sĩ. Bên Cố Kiến Phong còn dùng sức để lưu đường Thịnh Kinh để chiếu cố nhiều hơn.

Vĩnh Ninh Hầu : “Quả thật là như thế.”

Chỉ là Vĩnh Ninh Hầu trong lúc nhất thời cũng nghĩ chủ ý nào , biện pháp nhất chính là phân gia. thời điểm mấu chốt mà phân gia dễ chọc Hoàng Thượng nghi kỵ.

Thần tử bo bo giữ cũng xem Hoàng Thượng nguyện ý .

Thật sự tiến thoái lưỡng nan.

Vĩnh Ninh Hầu năm nay bốn mươi chín tuổi, so với An Khánh Đế còn nhỏ hơn tám tuổi. Hắn nên mà cũng thể nghĩ đến việc phân gia để cho đại phòng thừa tước.

Cũng thể để ai bãi nhiệm chức vụ, chuyện cũng thể thực hiện .

Làm thần tử, nên vì Hoàng đế mà suy xét. Vĩnh Ninh Hầu buồn bực nhấp một ngụm , với Trịnh thị: “Kiến Phong bên , ngươi một tiếng, để cho Kiến Hiên chỗ nào cũng . Hắn mới quan bao lâu mà dám nghĩ đến loại chuyện .”

Làm quan kiêng kị nhất chính là kết bè kết cánh, mới tới Lại Bộ mấy ngày mà rêu rao như , là đại kỵ của quan.

Trịnh thị gật đầu: “Lát nữa sẽ gọi tức phụ lão đại tới đây một chuyến.”

Hài tử quá bản lĩnh cũng trở thành phiền lòng.

Trịnh thị sai Nam Tuyết chạy tới Yến An Đường một chuyến, đợi hơn một khắc đồng hồ, Hàn thị liền tới.

Lúc là buổi tối mà Hàn thị ăn mặc cũng cực kỳ đàng hoàng. Một cây trâm bảo thạch đầu lấp lánh, bóng đêm nổi bật cả châu quang bảo khí, còn lộ vẻ tục tằn. Ăn mặc như , giống một vị thế gia phu nhân.

Hàn thị quy củ hành lễ, đó dậy hỏi: “Không mẫu gọi con dâu tới đây chuyện gì ạ?”

Trịnh thị đối với Hàn thị hiện giờ xem như tương đối hài lòng, hơn nửa năm , gây chuyện gì hết.

: “Lão đại về ?”

Hàn thị gật đầu: “Mới trở về, Lại Bộ hiện giờ công việc bận rộn, đại gia chịu đựng mấy ngày, khi trở về liền nghỉ ngơi.”

Loading...