Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 260

Cập nhật lúc: 2025-01-25 16:08:41
Lượt xem: 168

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý thái y còn kể khi Cố Kiến Sơn thương là chính ông trị khỏi. Suy cho cùng thì ít chuyện Cố Kiến Sơn thương khi .

Triệu Chân : “Vậy thì phiền Lý thái y .”

Lý thái y chỉ chữa chân của Triệu Chân mà còn mang theo một mật hàm, trong mật hàm lệnh Cố Kiến Sơn tới Lĩnh Nam tiêu diệt thổ phỉ truy xét bằng chứng, sai sót.

Vốn dĩ tháng mười một là thể về kinh nhưng lỡ mất đợt thì đợi đến năm .

Trong mắt Triệu Chân sự áy náy, ngặt nỗi bản giờ đây chẳng nổi nên chỉ thể đặt nỗi áy náy trong lòng, sắp xếp thỏa đợi ngày cơ hội đền đáp.

*

Năm nay Thịnh Kinh ít tuyết nhưng thời tiết khô lạnh.

Mùng hai tháng Chạp rơi một trận nhưng lớn, y như hạt muối, bay lên mặt chẳng khác gì d.a.o cắt thịt.

Loại tuyết văn nhân mặc khách đều thích ngắm, đến cả chuyện ăn buôn bán của cửa hàng cũng như mấy ngày .

Tính toán đấy thì quán mở một tháng, hai chưởng quỹ đối chiếu sổ sách, chuẩn lát nữa Khương Đường đến thì đưa cho nàng xem.

Đối chiếu sổ sách hằng tháng, đều là hai đối chiếu một lượt kẻo đến chỗ Khương Đường xuất hiện , nếu để Khương Đường thấy trong sổ sách đúng thì đến khi khó mà xử lý .

Trên sổ sách bao gồm các thứ mua cách mấy ngày, còn đồ từ trang tử gửi đến, mỗi ngày dùng mấy bao mỳ mấy bao gạo, bao củi bao nhiêu than, đều ghi rõ đầy đủ đầu đuôi.

Đương nhiên, chưởng quỹ của quán xá nên hai cũng thể chấm mút , ví dụ như đồ thừa trong bếp bán , Khương Đường sẽ giữ sang hôm bán, nên đều để cho trong quán chia .

Tất nhiên, chưởng quỹ thì là chia nhiều nhất, dù cho sư phụ nấu đồ ăn cũng đều sẽ tự giác vượt quá hai họ.

Đều là ít thịt vụn đậu phụ, những thứ đắt tiền khác cũng dám lơ đãng ôm hết về .

những thứ đủ cho cả nhà bù thêm ít béo bở, sống . Chớ thấy việc buôn bán nhưng dân chúng nào khi ăn như thế.

Thấy sổ sách đối chiếu cơ bản là , Khương Đường cũng sẽ tính toán so đo thứ nhỏ nhặt với bọn họ.

Lúc Khương Đường tuyết vẫn rơi dày, dấu chân đạp lên nền đất thể in dấu lên con đường đá.

Bên trong nàng mặc dày, bên ngoài còn khoác chiếc áo choàng bông, mũ của áo choàng chần một vòng lông thỏ màu trắng, màu sắc là màu tuyết, khi hề lộ vẻ nặng nề mà trông cực kỳ uyển chuyển động lòng .

Mỗi đầu tháng nàng đến kiểm tra sổ sách, đó định đến Cẩm Đường Cư nhận lợi tức của tháng , tiện thể đưa lợi tức ở đây cho Lục Cẩm Dao, xong mấy việc thì thẳng về nhà, thời tiết thích hợp để ngủ, buổi chiều ngủ một giấc, buổi chiều thì ăn lẩu sưởi ấm với mấy Lưu đại nương.

Sổ sách vấn đề gì, quán khai trương hôm mùng hôm hai nên mở hơn hai mươi ngày, doanh thu là một nghìn chín trăm sáu mươi hai lượng bạc, lợi nhuận thì khấu trừ tiền thuê cửa hàng, tiền công các chưởng quỹ, tiền mua sắm nguyên liệu và than củi, còn cả bạc đặt dụng cụ ăn uống ở bên chỗ của Cố Tiêu đầu tháng thì còn dư một nghìn năm mươi ba lượng bạc.

Không thể rằng buôn bán đồ ăn thực đúng là kiếm tiền, giữ hai trăm lượng bạc vốn lưu động cho tháng , phần còn của Khương Đường và Lục Cẩm Dao chia theo bảy ba.

Lục Cẩm Dao lấy hai trăm năm mươi sáu lượng, sổ sách sai.

Khương Đường doanh thu, trong lòng đương nhiên lấy vui, nàng : “Chuyện ăn tháng khá , cũng cần đến công lao của , thế , lấy hai mươi lượng bạc, Điền chưởng quỹ và Trần chưởng quỹ mỗi ba lượng bạc, các đầu bếp mỗi hai lượng, phục vụ bàn mỗi một lượng, mùa đông hai phụ việc rửa bát cũng khổ cực lắm, mỗi hai lượng bạc , cũng cho cảm ơn . Sắp đến Tết , chúng đều tranh thủ về nhà đón Tết cho sớm sủa.”

Điền chưởng quỹ và Trần chưởng quỹ đáp: “Đông gia , sắp tới cuối năm , mau buôn bán thêm mấy ngày Tết thôi.”

Khương Đường suy nghĩ đáp: “Chuyện ăn của quán , tách khỏi việc chăm lo của triều đình. Chuyện trong triều chúng chạm , cũng giúp gì. Thế , lấy một trăm lượng mua ít bột gạo, hấp ít bánh bao ninh thêm ít cháo, cứ dùng tên của quán đưa , coi như thắt chặt duyên lành.”

Điền chưởng quỹ cảm thấy chủ ý khá , : “Vậy chiều bọn ngay.”

Nghèo thì no ấm cật, của thì lo cho thiên hạ. Ngày Khương Đường kiếm ít nhưng bây giờ kiếm nhiều , cũng suy xét vì dân chúng.

Cố Kiến Sơn đóng giữ Tây Bắc, điều trong lòng mong ngóng nhất lẽ chính là dân chúng ăn no mặc ấm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-260.html.]

Khương Đường sẵn lòng chút chuyện trong khả năng của .

Có điều một trăm bạc mà ăn một thì ăn mì ăn gạo cả đời chẳng hết, nếu nấu cháo bánh bao để chia thì cũng chẳng mấy ngày.

Khương Đường ở đây vấn đề gì, bèn để lợi tức riêng của Lục Cẩm Dao trong một hà bao chuẩn đưa thẳng đến Cẩm Đường Cư.

Ai mà ngờ, lúc khỏi cửa thì gặp hai quen.

Phố Trữ Nguyên cách xa phố đông sầm uất, dù bây giờ xe ngựa thì đến cũng mất hơn nửa giờ, giờ sắp trưa, cửa quán lẩu khách.

hai đang định bước lên chuyện, Khương Đường siết chặt áo choàng, với quầy bán rằng: “Điền chưởng quỹ, hai vị quen, ngươi qua xem xem.”

Điền chưởng quỹ nghiêng đầu , nụ gương mặt thoắt cái nén nổi, còn tưởng là ai cơ, đây chẳng là hai vị trong nhà “ việc gấp” đến quán khác kẻ bề đấy ư.

Điền chưởng quỹ phẩy tay với Khương Đường: “Đông gia cứ bận việc , ở đây .”

Điền chưởng quỹ mời hai hậu viện.

Quán buôn bán , nên cũng chẳng buồn quản “tiệm lẩu Dương thị” thế nào, thế là chỉ e gì, đều đuổi .

Hai giúp việc còn cảm thấy điềm nên vội vàng theo Điền chưởng quỹ .

Vừa bước thì mới quán mới lớn thế nào, vì đổi cửa sổ nên trông cực kỳ rộng rãi sáng sủa, sàn nhà lau sạch sẽ, khách , đa phần là đối diện, bàn bày ít rượu đợi thức ăn lên.

Việc chuyền đồ ăn, lên món, đón khác, đều trật tự nề nếp.

Điền chưởng quỹ bước nhanh nên hai cũng chẳng bao nhiêu theo đến hậu viện.

Hậu viện càng thoáng đãng hơn, mặt đất là một lớp tuyết mỏng, rau cải trắng cải củ chất trong sân cao ngất.

Củi than để ở một bên, xếp ngăn nắp trật tự, củi bổ thành những khúc nhỏ, trong viện còn hai đang rửa đồ, nước trong chậu tỏa nóng, trông là nước ấm.

Vừa nãy Điền chưởng quỹ vẫn còn mỉm nhưng bây giờ mặt nghiêm trông cực kỳ đáng sợ.

Tục ngữ câu đưa tay đánh mặt , cái kẻ mập hơn chút : “Điền chưởng quỹ, ở nhà bọn việc gì nên hỏi trong quán còn thiếu . Ngươi thấy thời gian dài việc của hai bọn đấy, đều như thế nào, cũng cần hòa hợp.”

Điền chưởng quỹ ngắt lời: “Không tiếp ở quán lẩu Dương thị nữa nhỉ, nhớ đến nơi ? Đừng lôi việc cấp bách , thật sự coi là kẻ ngốc ! Mau cút ngay, đừng cản trở việc ăn của bọn , dựa lương tâm, hai kẻ các ngươi, lương tâm đều chó ăn mất ! Còn về, soi gương ?”

“Ơ…”

“Cút cút cút, còn gọi !” Điền chưởng quỹ chuyện nể nang, đuổi luôn hai kẻ nọ từ cửa ngoài.

Lúc đóng cửa còn bảo: “Còn dám đến nữa thì đừng trách niệm tình xưa nghĩa cũ, đông gia tính chứ thì tính như thế !”

Điền chưởng quỹ vốn còn tới “quán lẩu Dương thị” xem , nhưng đến thì cảm thấy chả ho gì.

Quán lẩu của nhà buôn bán thì liên quan gì tới . Hắn lòng hại chỉ đề phòng kẻ khác tới hại .

Vừa nghĩ như , cơn giận hơn một tháng nay cuối cùng cũng tan.

Còn hai kẻ thuê “” thì trong lòng đầy hối hận, bọn họ tới quán lẩu Dương thị trù nương, một tháng hứa trả một lượng bạc lương tháng, việc đương nhiên là kiếm nhiều hơn so với việc nặng.

tay nấu nướng của hai kẻ nọ đến mức đó, tuy ở bếp cũng thể trông bầu vẽ gáo mấy món, nhưng mùi vị chẳng nấu , thời gian qua lâu tiệm lẩu Dương thị chẳng mống khách nào.

Hai kẻ nọ đuổi, việc nổi một tháng, một văn tiền lương tháng cũng chẳng lấy .

Đi lý thì đông gia bên dễ chuyện như Khương Đường, để giữ mặt mũi cho chứ suýt chút nữa đuổi hai kẻ nọ ngoài.

Sau hai kẻ bàn bạc thử xem , dù khi trong nhà việc gấp, hơn một tháng nên việc gấp cũng xong, ai mà Điền chưởng quỹ sớm trông thấy bọn họ ở bên .

Khương Đường tới Cẩm Đường Cư , xe ngựa về nhà luôn.

Xuân Đài đánh xe, dọc đường còn thể vài câu tán gẫu nên cũng buồn tẻ.

Loading...