Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 270
Cập nhật lúc: 2025-01-30 08:52:19
Lượt xem: 142
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vương thị mang theo một bộ chăn, nguyên liệu cũng là loại , mặt thêu hình loan phụng hòa minh, tay nghề vô cùng , thấy là nàng tốn ít tâm huyết. Khương Đường thể hổ nhận lấy cái : “Tẩu tử qua đây thăm , phần tâm ý nhận, còn chăn thì tẩu mang về thôi. Hai năm nữa Đại Ni cũng đính hôn , giữ cái cho con bé .”
Vương thị ấn tay Khương Đường, ngượng ngùng : “Cái chính là do con bé đó, ngoài buôn bán, con bé ở nhà trông chừng , hai đứa nhỏ cũng hiểu chuyện, con bé rảnh rỗi nên mới cái . Khương cô nương, ngươi liền nhận lấy , hy vọng khi Khương cô nương thành , mỗi ngày đều thể trôi qua một cách vui vẻ. Cũng đa tạ Khương cô nương lúc nguyện ý giúp đỡ bọn , cả nhà vẫn thiếu cô nương một phần ân tình.”
Lúc nếu Khương Đường góp lời, cho dù chuyện kinh doanh tiến hành thì bạc kiếm về nàng cũng giữ .
Vương thị bội phục Khương Đường, nàng còn nhỏ hơn nàng mười mấy tuổi, nhưng quyết đoán hơn nàng nhiều. Nàng khổ hài tử hơn mười năm, cũng may tỉnh ngộ kịp thời.
Hẳn lúc đó Khương Đường tính tình của mấy trong nhà nàng , cho nên mới cố ý như , nàng vốn cho rằng tiền công một ngày là tám văn tiền, kết quả là chia lợi nhuận.
Còn gợi ý cho nàng đến bán cửa thư viện, từng việc từng việc, Vương thị đều ghi tạc trong lòng.
Khương Đường : “Tẩu tử, cuộc sống của tẩu khá lên, kiếm bạc cũng là do tẩu bản lĩnh, tẩu thiếu cái gì chứ.”
Chia lợi nhuận cho Vương thị là do nàng bỏ công nhiều, đó là thứ nàng nên .
Trong mấy cái sạp ăn vặt, sạp của Vương thị là sạp kinh doanh nhất, kiếm nhiều nhất.
Vương thị việc liều mạng, chỉ cần nàng thể đẩy xe thì cho dù gió to tuyết lớn nàng cũng sẽ đến thư viện, trả giá nhiều nên tất nhiên cũng nhận nhiều hơn.
Khương Đường nhận lấy chiếc chăn, hai hàn huyên một hồi thì Vương thị cũng cáo từ rời .
Khương Đường lúc mới cảm nhận chuyện sắp rời ngõ Trữ Nguyên .
Nàng ở nơi hơn một năm, cũng cảm tình với ghế bàn giường tủ ở đây, cũng may còn Điểm Kim và Ô Kim theo nàng.
Khương Đường còn kịp thương cảm thì khác tới nhà.
Xe ngựa của phủ An vương vẫn dừng ở đầu ngõ, An Dương qua đây thăm Khương Đường, sợ hôm thành quá đông chuyện .
An Dương còn mang theo lễ vật, là mấy món trang sức thức ăn mà là một công thức dược thiện trong cung, rằng ăn món sẽ giúp bảo dưỡng nhan sắc trẻ mãi già.
Khương Đường kinh ngạc : “Thiệt giả ?”
An Dương dáng vẻ của Khương Đường chọc cho bật : “Sao thể kỳ diệu như chứ, mẫu của cũng ăn, chỉ là trẻ hơn so với khác một chút thôi, nếu thể giúp trẻ mãi già thì Hoàng bá bá sớm ăn .”
Vài ngày An Dương tiến cung, thấy An Khánh đế già thêm một chút, vốn dĩ tóc chỉ mới xen lẫn vài sợi bạc mà bây giờ trở thành bạc trắng đầu.
Khương Đường dám tùy tiện bàn luận chuyện của hoàng già, nàng chỉ : “Nhất định là hiệu quả, nhưng chắc sử dụng quanh năm suốt tháng, chỉ mới dùng một chút chắc hiệu quá .”
An Dương : “Ta ăn hơn nửa năm, thể khá lên ít, mỗi tới tháng cũng còn đau nữa, ngươi ăn thử xem, cũng là mấy thứ dược liệu dễ tìm mà thôi.”
Khương Đường cảm thấy đây chính là một món bảo bối: “Vậy khách sáo .”
An Dương tới đây chỉ tặng đồ đơn giản, nàng còn cho Khương Đường một tin tức: “Tháng ba sẽ đính hôn, cuối tháng sáu sẽ xuất giá.”
An Dương vội, nhưng mẫu của nàng vội , cũng thể cứ mãi gả chồng, trở thành cô nương quá lứa lỡ thì thì đây.
Hơn nữa Ngự Triều đại thắng Hồ tộc, hẳn là mấy năm nữa sẽ phát sinh chiến sự, hai nước chuẩn liên hôn, Ngự Triều phái một công chúa qua đó.
An Dương nhưng tới vùng đất man di đó, tuy trong triều ít công chúa, nhưng sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cho nên An Dương quyết định chọn vị Thám Hoa lang trong khoa thi năm quận mã.
Từ xưa tới nay Thám Hoa lang tuy là học vấn nhất, nhưng chắc chắn là tuấn tú nhất.
An Dương cảm thấy tướng mạo của quận mã tương lai vẫn kém hơn Khương Đường một chút, nhưng miễn cưỡng chấp nhận , quan trọng nhất chính là gia thế trong sạch, cũng sẽ ở Thịnh Kinh, là công tử Tiêu gia ở Lan Lăng, dù cũng là một trai, cảnh ý vui mà, cũng tồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-270.html.]
Khương Đường hỏi thăm rõ ràng tên họ và gia thế của quận mã, từ tận đáy lòng cũng thấy mừng cho An Dương: “Lúc đó sẽ đến chúc mừng ngươi!”
An Dương cũng vui vẻ, nàng sờ sờ gương mặt của : “Bọn huyết mạch của hoàng thất, nếu như thì tìm một một chút mà gả, hài tử sinh cũng xinh xắn hơn một chút. Hài tử của ngươi chắc chắn sẽ xinh đó, hy vọng giống ngươi nhiều một chút, đến lúc đó sẽ nghĩa mẫu của bé.”
Nếu là nữ nhi, nàng sẽ để bé tức phụ nhà .
Khương Đường vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng khi nhắc tới chuyện thành , tháng sáu năm định , quyết định hôn kỳ tháng hai năm nay, Khương Đường cảm thấy còn xa lắm, nhưng nháy mắt cách ngày mười sáu tháng hai chẳng còn mấy hôm.
Nàng thật sự sắp thành .
Ngày mười ba tháng hai, Cố Kiến Sơn thể tới đây nữa, may là trong triều nhiều chuyện lo, ba ngày cứ chuyên tâm xử lý công vụ.
Không ít đại thần chúc mừng , Cố Kiến Sơn cũng đưa thiệp mời cho đại thần trong triều, nếu còn ở Hầu phủ thì sẽ thích của Hầu phủ tới, bây giờ ngược đỡ lo nhiều như .
Tần Vương cũng tới nhưng những khác đều , nếu chỉ một thì sẽ để lộ tâm tư đơn thuần của , cho nên, cũng chỉ chúc mừng Cố Kiến Sơn như những khác.
Hiện giờ phe phái của Yến Vương ngã ngựa và phân tán khắp nơi, đối với Tần Vương mà , ngôi vị hoàng đế cũng chỉ còn là chuyện sớm muộn. Nói chúc mừng xong về lo chính sự ?
Tướng quân binh quyền trong tay, cho dù là văn thần võ tướng cũng kiêng nể vài phần.
Cho nên nhiều tới chúc mừng, bất quá vẫn còn e ngại mặt mũi của Vĩnh Ninh hầu, cũng ở phía xa quan sát, bước tới gần.
Chẳng qua Tần Vương còn trẻ tuổi cùng một đám quan viên cũng còn ở độ tuổi thanh xuân, nghĩ An Khánh đế đang từ từ gia , hẹn mà cùng nghĩ tới chuyện thời thế sắp đổi .
Cố Kiến Sơn cảm tạ những tới chúc mừng, ý mặt cũng che giấu , thành là một chuyện vui vẻ, ngày Trịnh thị tới, gặp Vĩnh Ninh hầu cũng khiến trong lòng Cố Kiến Sơn dễ chịu hơn một chút.
Ngày mười sáu tháng hai, ánh bình minh xuyên qua từng áng mây tía, bầu trời phía đông vô cùng rực rỡ.
Cố Kiến Sơn ở Cố phủ, mới sáng sớm bắt đầu rửa mặt chải đầu.
So với giá y may thêu phức tạp, y phục của Cố Kiến Sơn đơn giản hơn nhiều, chỉ cổ tay áo và cổ áo thêu họa tiết áng mây bằng chỉ kim tuyến màu đỏ, tuy đơn giản nhưng khi Cố Kiến Sơn mặc lên , vai rộng eo hẹp, khiến trông khôi ngô tuấn tú.
Lúc thời tiết vẫn còn lạnh nhưng Cố Kiến Sơn cũng mặc y phục quá dày, chung là hỏa lực vượng, hề thấy lạnh, còn hỏi Xuân Đài trông thế nào.
Xuân Đài: “Tiểu nhân từng thấy công tử ăn mặc như bao giờ, nhân khí hơn nhiều, tiểu nhân nghĩ đại nương tử mà thấy chắc chắn sẽ rời mắt .”
Cố Kiến Sơn thầm nghĩ, tất nhiên là ngươi từng thấy qua , cả đời của cũng chỉ duy nhất một diện y phục màu đỏ
Hắn vốn nghĩ rằng sẽ quá rườm rà nhưng cuối cùng khác xinh , suy cho cùng mặc y phục đỏ thì mới ai là sắp thành .
Hắn chung với Khương Đường chắc chắn sẽ thành một đôi bích nhân.
Cũng Khương Đường mặc giá y sẽ trông như thế nào.
Giá y sớm đưa tới chỗ Khương Đường, Cố Kiến Sơn ngắm thử nhưng Khương Đường chịu.
Cố Kiến Sơn mè nheo với Khương Đường mười mấy ngày, chẳng những thấy bộ dáng Khương Đường mặc giá y mà đến cả giá y trông như thế nào cũng .
Cuối cùng hôm nay cũng thể thấy.
Cố Kiến Sơn tính toán thời gian phủ đón dâu, cưỡi ngựa, đầu ngựa treo hoa cưới bằng lụa đỏ, Cố Kiến Sơn cưỡi ngựa giống những khác, trông hơn lúc đường bình thường.
Lần ùa phố xem Cố Kiến Sơn đưa đại quân hồi kinh, hiện giờ bá tánh cũng ngập đường xem Cố Kiến Sơn thành , ồn ào.
Cố Kiến Sơn đưa mắt chóp mũi, chẳng thèm quan sát xung quanh, vững vàng lưng ngựa.
Chỉ là đoàn đón dâu thể quá nhanh, cho đúng giờ lành để đón dâu, khi đón tân nương tử còn diễu phố một vòng, về kịp giờ lành để bái đường.