Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-01-30 08:52:37
Lượt xem: 156

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chủ tử trong phủ ăn đồ tươi, đây cũng là mùa đông, thịt và đồ ăn để lâu sẽ hỏng. Quản sự trong phủ cứ hai ngày sẽ ngoài mua sắm một . Đây là bởi vì hôm nay mới ngoài mua nên mới đủ cho hai ngày ăn.

Có mì và gạo . Thịt và rau màu ăn tiết kiệm một chút là , miễn là đói c.h.ế.t là .

Khương Đường : “Cũng tạm đủ, , canh giữ . Ngươi tới chuyện với bọn họ để cho bọn họ đừng quá lo lắng.”

Lý quản sự gật đầu, đó liền lui . Hắn hiện tại cũng cả, bởi vì trong phủ Khương Đường, chủ, giống như chỗ dựa tâm lý .

Khương Đường ở trong phòng thắp chỉ một ngọn đèn nến, rèm cửa trái đều kéo chặt. Nàng tâm tư nào ngủ, trong lồng n.g.ự.c giống như thứ gì đó đè lên. Mặc dù nàng sách, kết cục, cũng tin rằng An Khánh Đế khi Yến Vương mất tích cũng sẽ một chút chuẩn nào, nhưng nàng vẫn lo lắng.

Tới nơi cũng hai năm, ngày ngày Khương Đường sống ở đây, cũng chuyện mơ. Chuyện xảy bên ngoài cũng là mấy chữ trong sách mà là tranh đoạt ngôi vị thật sự.

Sẽ g.i.ế.c , sẽ chết, sẽ tội liên đới xét nhà.

Theo bụi trần lắng xuống, sẽ nhiều lưu đày và xử tử.

Khương Đường hít sâu một , Cố Ninh Chiêu đang ngủ, mũi thằng bé vẫn còn thút thít, chỉ mong chuyện bên ngoài mau chóng chấm dứt, ngàn vạn đừng kéo dài quá lâu.

Các địa phương trong Thịnh Kinh ở gần hoàng thành, các cửa phủ, cửa hông đều binh lính canh giữ. Người tuy nhiều lắm, một cửa chỉ hai nhưng trong phủ đều là nha gã sai vặt tay tấc sắt. Cho dù gã sai vặt nhưng cũng bên ngoài là nhân mã của ai, ai cũng dám liều mạng xông về phía .

Vĩnh Ninh Hầu hạ lệnh cho của các viện ngay cả cửa viện cũng ngoài. Trong phủ yên tĩnh, chỉ chờ bên ngoài canh giữ, mệnh lệnh của Hoàng Thượng.

Trịnh thị cảm thấy hiện tại giống như thịt cá thớt, chính là đang chờ c.h.ế.t nhưng cách nào, cũng chỉ thể canh giữ ngọn nến chờ như mà thôi.

Mấy phòng khác Trịnh thị cũng phái xem, ngay cả ở nhà ấm trồng hoa, tú phòng, gác cổng đều an tĩnh chờ trong phòng.

Lục Cẩm Dao lo lắng cho nhi tử, cũng may nàng sớm đưa Cố Ninh Chiêu Cố Ninh Thịnh .

Trên đường binh giáp cầm s.ú.n.g bội đao, một đường tới tận cửa hoàng cung. Cửa cung mở rộng, giáp binh trực tiếp tiến hoàng cung, mà Vũ Lâm Quân mệnh lệnh của thủ lĩnh nên ai dám tiến lên ngăn cản.

Triệu Diệu liền trộn trong giáp binh. Binh pháp câu bắt giặc bắt vua , sẽ ngốc đến mức ở phía bia ngắm sống. Thủ vệ hoàng cung bao lâu phiên một Triệu Diệu là rõ ràng nhất. Hắn cảm thấy ông trời sẽ lúc nào cũng hướng về phía Triệu Chân, vận khí cũng nào cũng .

Luôn sẽ một ngày Triệu Chân sẽ chết.

Giáp binh tiến hoàng cung xông thẳng Cần Chính Điện, lúc phụ hoàng hẳn là còn ngủ. Giáp binh trực tiếp g.i.ế.c mấy thủ vệ, dọc theo một con đường bên trong cung thẳng, thấy liền trực tiếp c.h.é.m giết.

Chờ qua cửa Thanh Hòa chính là nội cung, cũng là hậu cung. Cần Chính Điện của An Khánh Đế cũng là tẩm điện, thỉnh thoảng còn thể triệu kiến đại thần.

Chỉ cần qua cửa Thanh Hòa, thủ vệ sẽ còn nhiều như nữa.

Triệu Diệu mang theo một vạn tinh binh, cái cũng nhiều, g.i.ế.c quá nhiều . Lần việc thỏa, thể nắm chắc thành công sáu thành.

Dân chúng sẽ một hoàng đế sát nghiệt quá nặng, cho nên khi tư binh của Triệu Diệu tiến thành chỉ vây quanh thế gia, vẫn g.i.ế.c để tránh sinh loạn.

khi đánh hoàng cung là một đường một đường giết, m.á.u tư binh của , cũng m.á.u của hộ vệ hoàng cung. Đá phiến màu xanh nhuộm thành màu đỏ tươi, trong lòng Triệu Diệu loại khoái cảm quỷ dị.

Người từng lên chiến trường gần như cũng tự tay g.i.ế.c , Triệu Diệu sở thích đặc thù, cho dù hạ nhân phạm sai lầm cũng trừng trị ở ngay mắt . Nhiều lắm cũng chỉ là trong cuộc săn b.ắ.n mùa xuân, g.i.ế.c mấy con vật hoang dã mà thôi.

Triệu Diệu xem thủ vệ hoàng cung mắt giống như trở thành Triệu Chân, trực tiếp dẫn nhân mã một đường xông tới. Trong hoàng cung ánh lửa nhuộm thấu chân trời, cho dù hộ vệ tường thành cao b.ắ.n tên xuống nhưng vẫn chống đỡ nổi lượng tư binh đông đảo của Triệu Diệu. Mặc dù vẫn b.ắ.n c.h.ế.t nhưng phần lớn vẫn yểm hộ Triệu Diệu qua Thái Cực Điện.

Thái Cực Điện là nơi các đại thần thượng triều, hiện giờ con đường lát đá cẩm thạch phía cũng nhuộm đỏ m.á.u tươi.

Qua Thái Cực Điện chính là cửa Thanh Hòa, chỉ cần qua cửa Thanh Hòa chính là hậu cung hoàng cung, mà Cần Chính Điện là cung điện đầu tiên cửa Thanh Hòa.

Tiếng đao kiếm vang lên đến tận trời, trong lỗ tai Triệu Diệu cũng mấy tiếng ong ong.

Triệu Diệu lau m.á.u mặt chảy khi mũi tên xẹt qua, lấy dầu hỏa, một cây hỏa tiễn b.ắ.n lên lá cờ của tòa lầu cửa Thanh Hòa. Chỉ trong phút chốc, ngọn lửa liền l.i.ế.m láp cả lá cờ. Hộ vệ cửa Thanh Hòa còn hai đang ngủ gà ngủ gật, trong lúc hoảng hốt thấy bên giáp binh xông tới thành hạ, vội vàng lấy cung tiễn b.ắ.n c.h.ế.t phản quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-280.html.]

Triệu Diệu đội mưa tên, giẫm lên t.h.i t.h.ể tư binh tới phía cửa Thanh Hòa. Thủ hạ thuốc nổ, dẫn lửa nổ tung một cái, cửa nội cung liền mở .

Triệu Diệu đầu xác c.h.ế.t chất đống như núi, bên tai còn tiếng kêu đau đớn là ai ngã xuống. Hắn cúi đầu lòng bàn tay, đó là một mảnh dính dính, màu đỏ tươi lọt trong tầm mắt, dính m.á.u của ai.

Đi tới bước , Triệu Diệu còn đường lui nữa.

Hắn đang gì.

Thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ, đến tột cùng là bằng Triệu Chân ở chỗ nào mà phụ hoàng chèn ép , mà đối với Triệu Chân thì giành điều cho . Là ai Lĩnh Nam cứu Triệu Chân, là ai chữa khỏi vết thương của Triệu Chân.

Mấy tháng nay, suy nghĩ trong lòng phụ hoàng đến tột cùng là Triệu Chân c.h.ế.t lập Thái tử, là nghĩ chờ Triệu Chân trở về, coi như là một khối đá mài dào để tự tay đưa qua.

Nếu như Triệu Chân cả, kết cục của sẽ là gì?

Triệu Diệu khẽ nở nụ , cũng phía cửa cái gì đang chờ đợi . Kỳ thật nghĩ những chuyện cũng chẳng tác dụng gì cả, chẳng qua vẫn sẽ cam lòng.

Thuốc nổ nổ tung mắt Triệu Diệu, ánh lửa chói mắt, nhưng Triệu Diệu hề chớp mắt lấy một cái.

Hai hộ vệ thủ hộ cửa thành ở bên trong nổ tung chỉ còn hài cốt cụt tay chân, Triệu Diệu mang theo xách kiếm .

Nội cung và bên ngoài là phiến thiên địa khác hẳn .

Nội cung là tẩm cung nơi hậu phi ở, mặc dù hộ vệ nhưng nam nữ khác biệt, hộ vệ so còn kém hơn cả ở cửa Thanh Hòa.

Tuần tra cũng , nhưng hoạn quan nhiều.

So với bên ngoài binh hoang mã loạn, nội cung cực kỳ yên tĩnh.

Triệu Diệu từ đằng xa thấy Cần Chính Điện đèn đuốc sáng trưng, phất phất tay: “Lưu một ngàn thu thập, còn hộ tống bổn vương đến.”

Từ cửa Thanh Hòa đến Cần Chính Điện, ngoại trừ một bãi đất trống rộng rãi thì hai bên mỗi bên một ngàn bậc thang, ở giữa bậc thang là gạch đá cẩm thạch trắng khắc hình long tường cửu thiên.

Huy hoàng đại khí đến cỡ nào.

Con đường Triệu Diệu từng qua vô , hiện giờ xách kiếm, hành đại nghịch bất đạo.

Hắn từ cửa cung đến cửa Thanh Hòa chỉ mất hai khắc đồng hồ, hẳn là mật báo, nhưng Triệu Diệu nghĩ tới nơi yên tĩnh như . Có lẽ đây cũng là một cái bẫy, tuy nhiên nội cung thị vệ ít, cho dù mật báo thì như thế nào chứ, phụ hoàng cũng thể đoán cái gì.

Triệu Diệu cầm kiếm bước lên bậc thang. Mũi kiếm còn nhỏ máu, lúc rơi trong mắt con rồng ở một bên. Giọt m.á.u theo bậc thang quanh quẩn mà xuống, tựa như chân long chảy huyết lệ.

Trên bậc thang, Triệu Diệu thấy Lý Đức Thuận canh giữ ngoài cửa. Hai chân Lý Đức Thuận run rẩy, hô to một tiếng “Người tới hộ giá”, mũi tên bay tới b.ắ.n trúng n.g.ự.c trái, thẳng tắp ngã xuống.

Tư binh bắt Lý Đức Thuận ở cửa , Lý Đức Thuận còn vài thở, ôm n.g.ự.c chảy m.á.u : “Tần Vương điện hạ, ngươi đây là đại nghịch bất đạo, ngươi như sẽ trời giáng sấm sét.”

Triệu Diệu trực tiếp cho một đao: “Cho dù trời giáng sấm sét thì Lý công công cũng thấy .”

Thấy Lý Đức Thuận, Triệu Diệu yên lòng. Lý Đức Thuận là hồng nhân mắt phụ hoàng. Nếu như đây là một cái bẫy, phụ hoàng sẽ để Lý Đức Thuận ở bên ngoài.

Triệu Diệu phất tay, tư binh lập tức vây quanh Cần Chính Điện. Lại đẩy cửa , Triệu Diệu thấy An Khánh Đế một bàn xử lý công vụ, bên cạnh chỉ một tiểu thái giám cùng hai cung nữ.

Ngoại hình , thật thể tưởng tượng lớn tuổi như mà còn loại tâm tư .

Triệu Diệu gọi một tiếng phụ hoàng.

An Khánh Đế đặt bút xuống, ngẩng đầu, ánh nến chiếu trông vẻ già nua: “Tới .”

Trên mặt Triệu Diệu vết máu, một chật vật, so sánh với An Khánh Đế nhàn nhã đạm mạc, căn bản giống như hai bất đồng cảnh giới.

Triệu Diệu : “Làm phụ hoàng sẽ đến.”

An Khánh Đế : “Bên ngoài động tĩnh lớn như , cũng khó.”

Loading...