Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 302

Cập nhật lúc: 2025-02-02 02:39:18
Lượt xem: 146

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đối với chuyện của Đinh quản sự, cũng qua một chút. là nam tử nên đương nhiên nghiêng về phía Đinh quản sự. Hơn nữa, nô tỳ kết hợp với hạ nhân, chừng còn thể kết , góp thành một chuyện .

Lý quản sự thể thái độ của Khương Đường, đương nhiên sẽ cầu tình: “Tiểu nhân sẽ rõ với ...”

Khương Đường: “Không cần, những chuyện khác thì thể nương tay nhưng chuyện thì nhịn nổi, tống cổ .”

Lý quản sự: “Vâng.”

“Còn nữa, trong phủ chúng bao nhiêu gã sai vặt, mỗi nghỉ một ngày trong tháng mà còn thể xếp lịch cho , gì mà nhất định cứ gom hết cùng một ngày?” Giọng điệu Khương Đường dịu một chút: “Ngươi là đại quản sự, mặc dù thể chu đáo hết mặt nhưng chỉ mấy việc nhỏ nhặt thì hạ nhân bên thể phục ngươi cho ? Lúc trong cung biến, thấy ngươi gặp chuyện loạn, khi đó ngươi việc , nên những chuyện cũng tin ngươi thể .”

Lý quản sự đầu đầy mồ hôi, mấy ngày đó chuồn êm ngoài cũng phạt: “Tiểu nhân tất sẽ cô phụ kỳ vọng của đại nương tử.”

Khương Đường : “Được , xuống .”

Quản lý trong phủ, cho dù là , nếu như Lý quản sự thì Khương Đường cũng chỉ thể một khác tới quản.

Nàng bảo Ngưng Châu đưa hai lượng bạc cho nha tên là Ngô Chi, để trấn an nàng .

Tuy nhiên nàng như cũng là chịu thiệt , bạc thì thể gì cơ chứ. Vậy nên nàng bảo Ngưng Châu Ngưng Duyệt chôn chặt chuyện trong lòng, lệnh cho bên khua môi múa mép, giám sát thật chặt gã sai vặt ở tiền viện, tuyệt đối cho phép chuyện như lặp nữa.

Trải qua chuyện , thái độ của Ngưng Châu Ngưng Duyệt đối với Khương Đường đổi thêm một nữa. Kỳ thật, giữa chủ tử và nô tài khó nhất chính là đồng cảm, chủ tử khác lẽ , nhưng Khương Đường thì thể.

Thế nên hai việc càng thêm sức, ngay cả nha trong phủ việc cũng để tâm nhiều hơn.

Ngày cuối cùng của tháng tư, Ngô Chi của tú phòng xong y phục mùa hè của Khương Đường, đưa cả bốn bộ tới.

Ngô Chi lấy cớ đưa đồ để tạ ơn, nha canh cửa thông bẩm một tiếng xong, nàng liền cúi đầu .

“Nô tỳ là Ngô Chi ở tú phòng đến đây đưa y phục mùa hè cho đại nương tử. Đại nương tử thử xem , nếu như thì nô tỳ sẽ mang về sửa .”

Khương Đường liếc mắt một cái, y phục mùa hè mỏng nhẹ, hoa văn thêu ở bên cực kỳ khảo nghiệm kỹ thuật thêu thùa, nàng : “Tay nghề thêu của ngươi tồi, ngươi là ở chỗ nào?”

Ngô Chi : “Nô tỳ vốn là Du Thành ở đất Thục, khi trong nhà xảy chuyện thì lưu lạc bán ở Thịnh Kinh.”

Khương Đường hỏi: “Ngươi vải gấm dệt đất Thục ?”

Ngô Chi Khương Đường hỏi chuyện gì, nhưng nhanh chóng gật đầu: “Nô tỳ .”

Khương Đường : “Vậy thì vặn. Ta đang cần một việc, khác thì dễ nhưng ngươi thì thể. Ngươi cầm thiệp của đến nhà thứ tư ở phố Trữ Nguyên gõ cửa, tìm một tên là Bội Lan. Trước tiên ngươi hỏi nàng đồng ý , nếu nàng đồng ý thì hai các ngươi cùng tới Lưu gia ở bên cạnh. Nếu đồng ý thì một ngươi tới Lưu gia.”

Ngô Chi thấy Khương Đường thiệp, trong lòng kích động sợ hãi, chuyện mà Khương Đường phân phó cụ thể là chuyện gì. Nàng hoảng hốt, cảm thấy liên quan đến vải dệt, khi cầm liền vội vàng tạ ơn.

Đám Lộ Trúc chuộc , bốn hiện giờ đang ở trong căn nhà của Khương Đường.

Bốn cùng sống qua ngày, chờ đường mới tính toán tiếp. Đương nhiên, căn nhà cũng là thuê của Khương Đường, mỗi tháng sẽ trả một tiền thuê nhà nhất định.

Mấy ngày bốn Lộ Trúc rời khỏi Hầu phủ. Cả bốn đều đến thôn trang của Lục Cẩm Dao việc. Nếu rời , vẫn là cắt đứt sạch sẽ mới hơn.

Ở bên chỗ của Khương Đường, tiệm lẩu thì cần hỗ trợ, mà mấy quầy hàng bán đồ ăn vặt khác thì…Nói thật, bốn các nàng thật sự việc , mặc dù tay nghề thể học, cũng thể chịu khổ, nhưng so với mấy Lưu đại tẩu thì các nàng kém chính là sức lực.

Làm quầy hàng bán đồ ăn vặt thì tiên sức lực mới , cho dù kiếm ít thì cũng là nhờ các công việc tốn sức. Giống như Lưu đại tẩu Trần gia nương tử, Vương thị hàng xóm đều là sáng sớm dậy đẩy xe bán, mua nguyên liệu về . Bốn cũng chịu khổ , chỉ là tất cả đều là mấy cô nương nhu nhược yếu đuối lập gia đình, đừng là bán, ngay cả đẩy xe cũng đẩy nổi.

Bốn nhất thời nghĩ cách ăn gì, liền tính toán nghỉ ngơi một thời gian . Mới lấy tự do, cũng tích góp ít tiền bạc, thật cũng vội kiếm tiền mưu sinh.

hai ngày , Khương Đường tới đây một chuyện ăn. Chạy từ Giang Nam chạy tới Tây Bắc, bán hàng cho Hồ Tộc.

Tay nghề thêu thùa của bốn đều tệ, lúc còn giúp Khương Đường thêu áo cưới nữa. Còn buôn bán gì mà dễ dễ kiếm, đương nhiên chính là vải vóc, đường, đồ sứ các loại.

Lưu Đại Lang thường chạy khắp nơi, cũng mở mang tầm mắt ít. một thứ mà thể bằng khác, đó là mắt .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-302.html.]

Hắn lớn lên ở trong một ngõ nhỏ phố Trữ Nguyên, từ nhỏ vấn đề lo lắng nhất chính là cơm ăn áo mặc, đến gia cảnh hơn một chút cũng từng thấy bao nhiêu thứ . Hắn nam bắc tuy rằng kiếm tiền nhưng phần lớn đều chỉ là buôn bán nhỏ, còn từng lừa gạt nữa. Những đồ thì từng thấy, cũng dám mua, cứ buôn bán nhỏ thôi.

mấy Lộ Trúc theo Lục Cẩm Dao, vặn gặp qua ít thứ , cho dù là vật liệu đồ vật đều thể mấy lời.

Hơn nữa trình độ thêu thùa của Bội Lan Tĩnh Mặc cũng , cho nên Khương Đường hỏi các nàng đồng ý chuyện ăn .

Mệt thì đương nhiên mệt, cũng định, nhưng nếu thì thể thua kém mấy công việc khác .

Ngày đó hai Bội Lan trả lời cho nên Khương Đường bảo Ngô Chi hỏi một chút. Nếu thì chỉ một Ngô Chi theo Lưu Đại Lang đến các nơi nhập hàng.

Ngô Chi tới phố Trữ Nguyên tìm Bội Lan cô nương. Chỉ mấy câu, Bội Lan và Tĩnh Mặc cùng gật đầu đồng ý với chuyện . đây là chuyện nhỏ, cần bàn bạc kỹ hơn.

Khương Đường cảm thấy thể cứ ngây ngốc chạy thẳng về phía đất Thục như , tiên mấy thành trấn xung quanh Thịnh Kinh xem một chút, thăm dò đường , cũng xem đồ vật nào thể mua bán .

Đương nhiên Lưu Đại Lang vui vẻ, chuẩn lên kế hoạch xuất phát.

Hắn quen của tiêu cục, thuê bốn hộ vệ, dự định khắp nơi xem thử một chút mua chút đường, vải vóc mang đến Tây Bắc bán .

Hiện giờ Lưu Đại Lang kiếm nhiều bạc hơn so với nương . Lưu đại tẩu vẫn chạy khắp nơi như , nhưng trong nhà đều đồng ý, mà chính bản nhi tử cũng như nên nàng còn cách nào khác, đành để .

Cũng quản tiền bạc quá chặt nữa, Lưu Đại Lang kiếm lỗ vốn thì tự gánh vác, nếu ăn cần tiền cũng tự lo liệu.

Chỉ là là chạy cho Khương Đường, thoáng cái liền cầm năm trăm lượng bạc, Lưu đại tẩu vặn lỗ tai dặn dò: “Nhớ thuê thêm nữa , mà tiền tài cũng để lộ, lỗ vốn!”

Lưu Đại Lang khó xử: “Làm buôn bán thì lỗ lãi, cũng nhi tử từng lỗ nào…”

Lưu đại tẩu cãi bướng: “Chính là phép lỗ vốn! Không tiền của ngươi nên cẩn thận hơn nữa, ?”

Lưu Đại Lang trả lời cho lệ: “Được mà.”

Khương Đường đưa cho năm trăm lượng bạc, xem như hợp tác với , lợi nhuận chia ba bảy, Khương Đường chiếm bảy thành.

Còn Khương Đường mặc kệ, Lưu Đại Lang cũng thể tự lấy tiền của ăn, nhưng xảy chuyện tự chịu.

Ngô Chi là của nàng, cùng cũng là ý giám sát.

Chuyện sắp xếp xong, chỉ còn chờ phố ẩm thực khai trương nữa là .

Ngưng Duyệt tuyên truyền xung quanh, ngoại trừ năm quầy hàng bên chỗ Khương Đường thì tổng cộng thêm ba quầy hàng cho thuê nữa.

Nếu thuê bây giờ thì tiền thuê quầy hàng nửa năm đầu sẽ giảm một nửa, nửa năm tính theo nguyên giá. Có thể trả tiền thuê ba tháng một , cũng thể trả hết bộ, nhưng ai trả hết một cả, thậm chí còn hỏi thể trả theo từng tháng .

Cái đương nhiên .

Cho thuê quầy hàng cũng giống như cho thuê nhà , huống hồ tiền thuê rẻ như , còn là mới xây, nên hoặc là cho thuê hoặc là để trống.

Phố ẩm thực bên hai mươi mấy quầy hàng, nếu bởi vì sức ăn nam nhân lớn, công tử tiền nhiều thì thật đúng là thể gánh nổi nhiều bán hàng rong như .

thì chê , vẫn quan sát, thấy mấy chủ quầy hàng đem củi, than, cải dầu mì gạo chuyển , khỏi sinh vài phần hâm mộ.

Nơi còn đào riêng một cái giếng nữa, còn lớn hơn so với miệng giếng đó. Không cần xách nước, chỉ cần xoay cán gỗ là thể múc nước lên.

Mặc dù đều thể dùng nhưng vẫn thuê quầy hàng mới . Hơn nữa đây là do tự bỏ tiền xây, chỉ cần để ý mặt mũi của thì sẽ dùng ở đó.

Mang đồ đạc chuyển trong, mì gạo dễ hỏng, cất ở trong đó cũng việc gì, lúc về thì khóa cửa . Khi tới thì mang theo chút thịt và nhân chuẩn , cũng tiết kiệm thời gian và công sức.

Đợi đến mùng một tháng năm, tính cả lẩu Trạng Nguyên thì tám quầy hàng nhỏ chuyển đến phía của phố ẩm thực.

Cũng là ông trời tác hợp, ngày mùng một trời hạ một cơn mưa.

Mặc dù đốt pháo, phố ẩm thực quạnh quẽ nhưng đến giữa trưa, nhiều học sinh đổ xô ngoài.

Quầy hàng nhỏ của Cẩm Đường Cư cũng về một chuyến để lấy thêm điểm tâm, buổi tối học sinh còn thêm một nữa, nếu lấy thêm thì gì để bán.

Loading...