Sau Khi Xuyên Thành Nha Hoàn Hầu Phủ - Chương 311
Cập nhật lúc: 2025-02-02 11:17:03
Lượt xem: 113
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyến Tây Bắc thể là gió êm sóng lặng, đường còn gặp hai thương đội, mang theo một khối lượng lớn hàng hóa về phương bắc.
Khương Đường thấy là đoàn của Lưu Dương, nhưng dù nàng cũng duy nhất kinh doanh, thể chiếm tiên cơ là điều tệ.
Người bình thường dù tích góp cả đời cũng chẳng tích mấy lượng bạc.
Khương Đường cảm thấy hiện tại đủ lắm .
Ở phương bắc nhiều nơi cảnh sắc tệ, lúc dừng trạm nghỉ ngơi còn thể dạo xung quanh, cưỡi ngựa, nếm thử những món quà vặt đặc sắc của địa phương, ngẫu nhiên sẽ Cố Kiến Sơn kể chuyện ở Tây Bắc.
Cố Kiến Sơn : “Tháng mười là bắt đầu lạnh, quân doanh quản lý nghiêm khắc, nhưng các thành thị ở đó khác gì Thịnh Kinh lắm. Có điều chắc chắn bằng Thịnh Kinh, nếu ở quen thì đưa nàng về.”
Kém là kém ở chỗ nơi quá nhiều cửa hàng, cuộc sống cũng rực rỡ muôn màu, Cố Kiến Sơn như là vì sợ Khương Đường hối hận.
Nếu Khương Đường hối hận, Cố Kiến Sơn khẳng định sẽ đưa nàng trở về, nhưng trong lòng cũng sẽ dễ chịu.
Đó là địa phương mà sinh sống từ năm mười mấy tuổi, Khương Đường thích nơi đó, tức là… Hắn chính là sống ở nơi .
Khương Đường bất đắc dĩ : “Chàng thật la, còn giúp lùi bước trật tự như thế.”
Nàng cảm thấy cuộc sống ở Tây Bắc sẽ dễ chịu, Ngô Chi cũng qua, dân phong ở nơi đó giống với Thịnh Kinh.
Đặc biệt là Càng Thành.
Trước khi Ngự Triều đánh hạ tòa thành thì Càng Thành chính là một tòa thành bỏ hoang, chiến hỏa tàn sát bừa bãi, Ngự Triều thâu tóm, dùng nơi để an trí tù binh.
Vốn dĩ tù binh sinh sống ở một nơi của Liêu Thành, ở mấy tháng nên cũng một ít ngôn ngữ của Trung Nguyên.
Chuyện nhất khi tới Càng Thành chính là thể xúc tiến ngoại giao giữa hai tộc.
Vì những điều mà Càng Thành thoạt giống một tòa thành, trái khá giống một trấn nhỏ hơn.
thật, Hồ tộc là một bộ tộc man di khai hóa.
Bọn họ văn tự, ngôn ngữ, âm nhạc… của chính .
Cho nên thể chỉ Hồ tộc , hiện tại hai nước hoà bình, ngoại giao lui tới, ăn kinh doanh cũng chỉ để ý tới chuyện buôn bán . Chỉ cần xem hai thương đội cùng đường là , càng ngày sẽ càng nhiều tới nơi ăn, đầu tiên thì trả giá.
Hồ tộc phát triển mấy trăm năm, cũng ít đặc sản của riêng họ, ví dụ như các sản phẩm từ sữa, thịt khô, rượu…
Còn lông dê linh tinh, mấy thứ đối với Hồ tộc là thứ ai cũng thể tùy tiện lấy, nhưng đối với Ngự Triều như .
Khương Đường sẽ ở nơi một thời gian khá dài.
Khương Đường còn ý định lui bước, Cố Kiến Sơn nhọc lòng lo lắng.
Cố Kiến Sơn Khương Đường cho nghẹn họng, : “Bây giờ nàng thôi, chờ tới sẽ .”
Khương Đường , Cố Kiến Sơn cũng nàng đang cái gì: “Vì ?”
Khương Đường : “Chàng là lo lắng ở quen, mà là sợ thích ứng đòi về đúng , thì chúng đánh cược , cược xem sẽ ở Tây Bắc bao lâu.”
“Chàng thể ở bao lâu thì sẽ ở bấy lâu, đương nhiên, nếu chuyển đến nơi khác vì chuyện kinh doanh thì tính.” Khương Đường hất cằm Cố Kiến Sơn: “Dám cược ?”
Cố Kiến Sơn suy nghĩ một lát, hỏi: “Cược cái gì?”
Khương Đường nhất thời nghĩ nên cược cái gì, nàng cũng thiếu thứ gì hết, đột nhiên, trong đầu lóe lên một tia sáng, dán gần lỗ tai Cố Kiến Sơn nhỏ giọng mấy chữ.
Cố Kiến Sơn lập tức : “Không .”
Khương Đường vỗ vỗ mặt, thẹn đỏ mặt: “Sao , cổ hủ quá , hả, cái , là… dám.”
Khương Đường đắc ý dạt dào, nhưng phép khích tướng vô dụng với Cố Kiến Sơn, bất quá vẫn đáp ứng : “Không là dám, mà lo lắng cho nàng, là cho nàng ở phía …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-khi-xuyen-thanh-nha-hoan-hau-phu/chuong-311.html.]
Khương Đường nóng nảy: “Mấy chuyện thể nhỏ một chút hả?”
Cố Kiến Sơn: “Đợi chút, còn nếu thắng thì tính thế nào đây?”
Khương Đường nghĩ nghĩ: “Chàng thắng thì thắng thôi, thắng còn đòi cược nữa , chẳng lẽ thắng thật.”
Hắn mà thắng thì tức là nàng sẽ về Thịnh Kinh.
Lời đúng là lý, nhưng nếu thắng, Cố Kiến Sơn đưa Khương Đường trở về, tính thua vẫn hơn
Cố Kiến Sơn : “Vậy cần phần thưởng.”
Không cần là , Khương Đường thầm nghĩ, cứ chờ thắng .
Nàng xem thử nơi mà Cố Kiến Sơn sinh sống, tuy đến quân doanh, nhưng nếu thể ở gần một chút cũng là quá .
Cả đoạn đường bình an việc gì, chẳng qua xe ngựa chậm, thỉnh thoảng còn thăm thú vài nơi, cuối tháng bảy xuất phát rời khỏi Thịnh Kinh, mãi tới tuần cuối tháng tám mới tới Liêu Thành.
Cố Kiến Sơn còn về quân doanh, cho dù Khương Đường tới đây nhưng cũng thể thấy mỗi ngày, chẳng qua rảnh rỗi thì vẫn thể về nhà thăm, cần tốn quá nhiều thời gian đường.
Khương Đường đến nơi , hai vẫn xem như là sinh hoạt ở hai nơi khác , nhưng thư gửi nhanh hơn, Cố Kiến Sơn cũng thể về nhanh hơn, mấy ngàn dặm tới Tây Bắc vẫn là uổng công.
Nàng ở trong tòa nhà mà Cố Kiến Sơn mua, phía khu phố chính là nơi thủ thành của Liêu Thành. Liêu Thành vẫn xem là nơi náo nhiệt, nơi ở cũng tiếp giáp nơi phố xá sầm uất.
Tòa nhà tính quá lớn, chắc chắn là vẫn kém Cố phủ, nhưng cũng nhỏ, bên trong mấy viện tử, Khương Đường dạo quanh một vòng, sai Ngưng Châu đưa bọn nha và gã sai vặt quen cảnh nơi .
Khương Đường dự định thời gian đầu sẽ sinh sống định ở Liêu Thành , để xem cuộc sống ở nơi như thế nào.
Vì phận của Cố Kiến Sơn, Khương Đường thể kết giao quá mức với nương tử của các quan viên ở nơi . Hoàng Thượng cho nàng tới Tây Bắc, cũng là cân nhắc chuyện phủ Vĩnh Ninh hầu vẫn còn ở Thịnh Kinh.
Chẳng lẽ hoàng đế sẽ lo lắng chuyện công cao chấn chủ , đương nhiên là lo lắng chứ, cho nên nàng ăn buôn bán cẩn trọng một chút, từng mục từng mục đều ghi chép rõ ràng, kết giao với khác cũng thận trọng, thể gây thêm phiền toái cho Cố Kiến Sơn.
Chờ khi ở đây một thời gian mua cửa hàng cũng muộn.
Sau cũng cần dồn ở chung một chỗ, mỗi phụ trách một địa phương là , cũng tránh việc chậm trễ thời gian.
Khương Đường dàn xếp chuyện xong xuôi, thấy cuộc sống ở đây cũng khác Thịnh Kinh là bao.
Bọn họ cũng bắt đầu việc khi mặt trời mọc, đến khi mặt trời lặn sẽ về nghỉ ngơi, ban đêm phố xá, thức ăn đa là mì, khoai lang và khoai tây.
Ở đây hai ngày Khương Đường cũng cảm thấy gì thú vị nên nàng tới Càng Thành xem thử.
Nàng thuê phòng trong căn khách điếm duy nhất ở đây, sắp xếp đồ đạc xong mới cửa, nha cùng gã sai vặt theo phía , nàng lên phố quan sát một chút, nếu thứ gì thì sẽ mua , từ từ bán .
Trên đường gặp hai thương đội, gì cũng sẽ thương đội khối, đa đều trọ trong căn khách điếm . Càng Thành chỉ một nơi lớn như , nếu ngươi khác cũng buôn bán thì hiển nhiên nguồn thu của nàng sẽ ít , trong lòng Khương Đường cũng chút vui, nhiều thương đội như chứ, cho nên nàng chỉ thể nghĩ biện pháp khác và giữ nó cho riêng .
Ở đây tiện để mở chi nhánh Cẩm Đường Cư và các sạp ăn vặt, dù nơi cũng quá nhiều khách nhân, mở cửa hàng chắc chắn sẽ lỗ vốn. thể mua thịt dê thịt bò ở đây, cũng gần tới tháng chín, trời trở lạnh, tiện để vận chuyển thịt.
Trên đường phố của Càng Thành đa là Hồ tộc, đa Trung Nguyên đều mặc y phục bằng tơ lụa, vạt áo phía , Hồ tộc cao to, nữ tử cũng phần lớn cũng cao hơn nữ nhân bình thường một chút.
Gương mặt đường nét rõ ràng, mặt mày vui vẻ, cũng mặc y phục của Ngự Triều, búi tóc như Ngự Triều, cũng thể vài lời bằng ngôn ngữ Trung Nguyên. Trên đường bán ít đồ vật, Khương Đường mơ hồ quan sát, thứ bày bán nhiều nhất chính là thịt khô và và sữa khô.
Cắt một mảnh nhỏ cho khách nhân nếm thử, nếu lòng thì mua còn thì thôi.
Cũng còn lấy vật đổi vật như mấy tháng mà giá cả rõ ràng lên tấm bài gỗ đặt bên cạnh, là bao nhiêu bạc một cân.
Thịt khô một trăm văn một cân, sữa khô rẻ hơn một chút, sáu mươi văn một cân.
Khương Đường nếm thử sữa khô, cảm thấy khá giống sữa bột cho em bé thì mua về một ít.
Nàng tìm thêm mấy quầy hàng để mua khô bò, chọn sạp ngon nhất để hỏi thăm một chuyện, thuận tiện định một chuyện ăn.
Thịt của tiệm lẩu đều là từ Tây Bắc gửi về, nhưng cứ để Cố Kiến Sơn gom như thế thì cũng , Khương Đường đặt thịt, chờ đến lúc thịt đông là thể đưa , nửa tháng lấy hàng một hẳn là cũng đủ dùng.
Lại dạo quanh một vòng, Khương Đường vẫn thấy đồ vật nào mới lạ nên quyết định về khách điếm .