Ông nội, ba, , đều kỳ lạ quá.
Rốt cuộc là chuyện gì, mà khiến bọn họ đều  giấu giếm cô như ?
Cô đang chìm đắm trong suy nghĩ, một tiếng đóng cửa xe  nhẹ  nặng đột nhiên  cô giật . Ngẩng đầu  sang, là chú nhỏ của cô, Chiến Minh Hàn.
Mà ánh mắt của   cũng đang dừng   cô.
Từ nhỏ đến lớn, trong cả nhà, Chiến Cảnh Hi sợ nhất chính là  chú nhỏ , nhất là  khi   tiếp quản tập đoàn, cô  càng sợ   hơn. Ngay cả bây giờ    trở thành chồng của bạn  cô, cô   chống lưng, cô vẫn  sợ  .
Không  vì   từng đánh cô,  là thế nào, mà là vì   quá nghiêm khắc, đôi mắt đen láy  luôn lạnh lùng,   chút nhiệt độ nào,  vô cùng sâu thẳm, khiến    dám giở trò  mặt  .
 từ  khi   đón Noãn Noãn từ Vân Đô về, bởi vì ông nội từng suýt hại c.h.ế.t Noãn Noãn,   cũng  thường xuyên đến nhà cũ nữa.
Hôm nay  là ngày  việc, cho nên  cần nghĩ cũng    chắc chắn   chuyện của ba.
Nghĩ đến việc   từng  ghét ba, cũng  thèm để ý đến ba, Chiến Cảnh Hi  khỏi  chút căng thẳng, cô nuốt nước bọt, giọng  bình thường gọi một tiếng: "Chú nhỏ."
Ánh mắt sắc bén của Chiến Minh Hàn lướt qua cô, lạnh nhạt đáp  một tiếng.
Nhìn sắc mặt  , Chiến Cảnh Hi    đang  vui, ngón tay trắng nõn nắm chặt chìa khóa xe, cô gượng gạo nặn  một nụ : "Chú nhỏ, cháu còn  việc, cháu   đây."
Nói xong, cô vội vàng  về phía chiếc Porsche của .
Chiến Minh Hàn nheo mắt  bóng dáng hốt hoảng của cháu gái, thở dài một tiếng, hai giây ,   gọi cô : "Cảnh Hi."
Giọng  nghiêm khắc khiến da đầu Chiến Cảnh Hi tê dại, cô nhắm mắt , dừng bước: "Chú nhỏ, chú gọi cháu?"
Chậm rãi bước tới, ánh mắt sắc bén của Chiến Minh Hàn dừng   khuôn mặt trắng nõn  tì vết của cô: "Không  gì   với chú nhỏ ?"
Tim đột nhiên thắt , Chiến Cảnh Hi lắc đầu.
Một tia thất vọng thoáng qua đáy mắt Chiến Minh Hàn, im lặng một lát,   dịu giọng: "Cảnh Hi, chú nhỏ hy vọng cháu , giữa chú và ba cháu dù  chuyện gì, cũng  liên quan đến cháu. Cháu  chuyện gì, vẫn  thể giống như   mà tìm chú nhỏ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-181.html.]
Ngẩng đầu, Chiến Cảnh Hi   đàn ông cao lớn ấm áp  mặt, trong lòng tràn đầy chua xót.
Cô sợ   là thật,   ghét ba cô cũng là thật, nhưng cô , từ nhỏ đến lớn,   luôn đối xử   với cô. Điều đáng quý là, sự    vẫn   đổi  khi   cưới bạn  nhất của cô.
Cô  cảm động, nhưng cô cũng  mâu thuẫn.
Hôm nay thời tiết khá ,   gió, nhưng trời đất vẫn băng giá, vẫn  lạnh.
Cô  yên tại chỗ một lúc lâu,  do dự hỏi: "Chú nhỏ,   ba cháu    từng  chuyện gì sai trái  lớn ?"
Nhìn  đôi mắt trong veo sáng ngời của cô, Chiến Minh Hàn gật đầu.
Cắn chặt môi, Chiến Cảnh Hi  hỏi: "Có  là gây  án mạng ?"
Chiến Minh Hàn  gật đầu.
Nơi mềm yếu nhất trong lòng chợt nhói đau, Chiến Cảnh Hi cảm giác như cổ họng   một bàn tay vô hình bóp chặt, cô khó thở.
"Có ,   là  nhiều mạng  ?" Cô run rẩy hỏi.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch  còn chút m.á.u của cô, Chiến Minh Hàn nuốt nước bọt, gật đầu.
Đầu óc ong ong, như  một tiếng sấm nổ bên tai, nhất thời trời đất  cuồng, cô suýt nữa thì   vững.
"Cảnh Hi..." Thấy sắc mặt cô  , Chiến Minh Hàn vội vàng đưa tay về phía cô.
Trong cơn hỗn loạn, Chiến Cảnh Hi  bàn tay to lớn giống hệt bàn tay của Chu Nghiên Xuyên đang đưa về phía , lắc đầu lia lịa: "Không , chú nhỏ, cháu  ."
Cô từ từ điều chỉnh nhịp thở, một lúc , cuối cùng cũng lấy   sự tỉnh táo: "Chú nhỏ ghét ba cháu, cũng là vì chuyện , đúng ?"
Chiến Minh Hàn im lặng gật đầu.
"Vậy..." Chiến Cảnh Hi khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt cầu xin  Chiến Minh Hàn: "Chú nhỏ, chú  thể  cho cháu , chuyện đó rốt cuộc là chuyện gì ?"