Chị Cầm  ơn  cô. Tuy là do Chu Nghiên Xuyên tìm đến, tiền lương cũng do   trả, nhưng cùng là phụ nữ, chị Cầm  thích Chiến Cảnh Hi. Xinh , cá tính,   hề  vẻ  đây của con nhà giàu. Vì , dù  sợ Chu Nghiên Xuyên, nhưng chị Cầm vẫn lấy hết can đảm bê hộp cơm lên tủ, khoe khoang: "Cửa hàng đó đông khách lắm,  thêm tiền họ cũng  cho  chen hàng . Xin  bà chủ nhé, để bà chủ đợi lâu , chắc là đói lắm . Nào, để  dọn  cho cô, mau ăn ."
Nhìn dáng vẻ bận rộn của chị Cầm, Chiến Cảnh Hi  chút cảm động. Dù  cũng   họ hàng  thích, khi chị Cầm đưa đũa cho cô, cô chân thành  lời cảm ơn.
Chị Cầm ngẩn ,  đó vội vàng xua tay: "Bà chủ khách sáo , đây đều là việc  nên ."
Chu Nghiên Xuyên  bên cạnh  hai  chủ tớ  thiết, khóe môi nhếch lên một nụ  chế giễu. Anh  đặt túi giấy  tay lên bàn , lạnh lùng gọi chị Cầm: "Vứt mấy thứ rác rưởi  ."
"Hả?" Chị Cầm ngơ ngác  theo ánh mắt của  . "Lạ thật, lúc nãy     cái  mà, hơn nữa cái  trông  tươi mới và đắt tiền,   vứt ?"
Vừa dứt lời, chị Cầm  cảm thấy lạnh sống lưng. Lúc  chị Cầm mới chú ý tới ánh mắt Chu Nghiên Xuyên đang   như d.a.o găm, sợ đến mức   run lên. Chị Cầm vội vàng xách hộp cam lên. " vứt ngay!  vứt ngay!!"
Chu Nghiên Xuyên  sang giá treo quần áo với vẻ mặt  đổi, lạnh lùng  từng chữ: "Cả áo khoác lông vũ của bà chủ nữa, vứt ."
Chị Cầm: "..."
Chị Cầm  chiếc áo khoác lông vũ mới tinh, trông  đắt tiền ,  đầu tiên thực sự hiểu  ý nghĩa của câu mà giới trẻ bây giờ  : " là đầu óc  vấn đề".
Đồ ăn  thích cũng coi như xong , một cái áo khoác thì   gì   chứ?!
Tâm trạng  của Chiến Cảnh Hi cũng  phá hỏng  . Cô nắm chặt đôi đũa  tay,   đàn ông lạnh lùng như bậc đế vương : "Chu Nghiên Xuyên,  bệnh thì  khám bác sĩ , đừng trút giận lên đồ của !"
"Đồ của cô?" Người đàn ông nhướng mày  hộp cam chướng mắt . "Đại tiểu thư, cô  đây là đồ của cô?"
Chiến Cảnh Hi    như  kẻ ngu: "Anh Phó mua đến thăm , đương nhiên là đồ của !"
Anh Phó?
Cô gọi  đàn ông đó là  Phó?
Gân xanh  thái dương giật giật, Chu Nghiên Xuyên siết chặt hàm răng: "Nếu  thì  càng  vứt nó  như rác rưởi!"
"Tại ?    đây là đồ của  ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-225.html.]
"Vì  cảm thấy nó  nên xuất hiện ở đây."
Chiến Cảnh Hi: "..."
Nhắm mắt , cô cố gắng kiềm chế cảm xúc của : "Được , cam  nên xuất hiện ở đây,   xử lý thì cứ xử lý.  áo khoác lông vũ của  thì   ? Sao    vứt nó ?"
"Bẩn ."
Chiến Cảnh Hi  một  nữa: "..."
Nếu   vì nể mặt chị Cầm  vất vả mua đồ ăn về cho cô, mà nếu cô lật bàn thì cô   dọn dẹp, cô thật sự  hất cả phòng bệnh  cùng với cơm canh lên mặt  !
"Bẩn thì  thể giặt,  thích cái áo ,    vứt nó !"
Chu Nghiên Xuyên  gương mặt nhỏ nhắn phồng má của cô, thản nhiên : " sẽ mua cho cô cái mới."
"..."
Không khí trở nên căng thẳng.
Chị Cầm  bên cạnh,  dám thở mạnh. Hai  , chị Cầm  dám đắc tội ai cả. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cũng là vì  Chiến Cảnh Hi   sống thoải mái hơn một chút, chị Cầm vẫn xách hộp cam cùng chiếc áo khoác lông vũ  ngoài.
Chị Cầm  , Chiến Cảnh Hi    còn  ăn nữa. Cô dựa  đầu giường, chán nản   ngoài cửa sổ: "Chu Nghiên Xuyên,"
Cô  lạnh gọi tên  : "Đối với ,  mới là rác rưởi,    v
Khi  rõ bên trong  là cam, giống hệt như hộp cam mà Chu Nghiên Xuyên bảo cô vứt  lúc , cô sững sờ, ngây  lấy  một quả, "Bà chủ, chỗ  cũng  là cam, nếu  nhớ  nhầm thì đây là do Chu  mang tới đúng ?"
Chiến Cảnh Hi  quả cam tròn vo, hồi lâu   gì.
...
Trong một quán bar ở trung tâm thành phố.