“Chiến tiểu thư, chỉ là công ăn lương, dám những lời như , cũng mong cô đừng khó ? Cô điện thoại của ông , ông còn cách nào khác nên mới dùng cách .”
“Hừ.” Chiến Cảnh Hi lạnh, “Làm khó? Chẳng lẽ đang khó ? Hoặc là với những lời , hoặc là cút ngay cho , đừng phiền ở đây!”
“...Chiến tiểu thư,” đàn ông lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng vẫn cung kính , “Hoắc tổng thật sự việc tìm cô, cố ý theo dõi cô , xin cô , cô cứ gặp ông một lát, chuyện với ông một câu ?”
“Không !” Chiến Cảnh Hi dứt khoát từ chối, xách mấy hộp Lego về phía quầy thu ngân, đàn ông lập tức theo, khúm núm dò hỏi ý kiến của cô, “Chiến tiểu thư, nếu cô thì bảo Hoắc tổng đến gặp cô ? Ông ...”
“Anh còn thêm một câu nữa là lập tức báo cảnh sát quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c đấy!”
Cô nghiêm mặt, khí chất lạnh lùng mạnh mẽ, đàn ông lập tức dọa sợ, im tại chỗ dám động đậy nữa.
Sau khi thanh toán xong, Chiến Cảnh Hi để mấy hộp đồ cốp xe.
“Bảy Bảy.”
Giọng quen thuộc đến tận xương tủy vang lên từ phía , Chiến Cảnh Hi nhắm mắt nghiến răng.
Từ đám tang của ông nội, cô cảm thấy luôn theo dõi , mặc dù khi đó từng lộ diện, cũng gọi điện cho cô, nhưng cô vẫn cảm nhận , thở âm u như rắn độc ẩn nấp trong góc tối thấy.
Lúc ở đảo, tuy mấy bọn cô thương, nhưng mấy vệ sĩ trong nhà thương nặng, đặc biệt là Lục An, bây giờ vẫn đang viện, bác sĩ nguy hiểm đến tính mạng, nhưng mấy tháng nay gần như ở trong bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-436.html.]
Cũng vì , cô mới với Noãn Noãn câu , trong lòng cô hiểu rõ hơn ai hết, chỉ cần một ngày Chu Nghiên Xuyên chịu buông tha cho cô, phái bao nhiêu bên cạnh cô cũng vô dụng, bởi vì luôn cách dọn dẹp sạch sẽ, chính là âm hồn bất tán đeo bám cô!
Quay , Chiến Cảnh Hi đàn ông cách cô đầy hai mét, mặc áo vest, chỉ mặc một chiếc sơ mi màu xám thép, phía là quần tây đen đơn giản, trông gầy ít, khí chất vẫn mạnh mẽ như , ánh đèn neon liên tục đổi phía , toát lên hình tượng công tử nhà giàu cao quý chút uể oải.
Trong lúc cô đang ngẩn , bước tới.
Thân hình cao lớn che khuất hết ánh sáng đỉnh đầu cô, cô bóng , ngẩng đầu với vẻ lạnh nhạt.
Chu Nghiên Xuyên đôi mắt bình tĩnh của cô vài giây, đó ánh mắt chuyển xuống chữ “Hiếu” nhỏ n.g.ự.c áo cô, dạo cô dễ chịu, đến Chiến Kiến Đông, ông cụ Chiến càng thương cô hơn, cổ phần của ông danh nghĩa trong tập đoàn gần như đều chuyển cho cô, phần lớn di sản của ông cũng thuộc về cô.
Nhìn chằm chằm chữ “Hiếu” hai ba giây, mấp máy môi mỏng: “Gọi điện thoại em , chỉ thể trực tiếp đến tìm em.”
Chiến Cảnh Hi liếc xéo một cái: “Đã theo dõi như đồ bẩn bao nhiêu ngày còn mấy lời , Chu Nghiên Xuyên, đúng là mặt dày vô sỉ!”
Nơi đông , tuy đến tấp nập, nhưng ngoại hình nổi bật của hai cũng thu hút ít ánh của qua đường.
đàn ông dường như thấy cũng thấy gì, chỉ cô chằm chằm với đôi mắt sâu thẳm: “Bảy Bảy, em để quên đồ đảo .”
Nghe , Chiến Cảnh Hi nhạo: “Đồ đảo thì liên quan gì đến , thích thì cứ thẳng là bệnh thích theo dõi như kẻ biến thái, hà cớ gì bày trò ghê tởm!”
Đôi mắt đen láy cô gái với vẻ mặt chán ghét tột độ với chút tủi , Chu Nghiên Xuyên chán nản lấy một chiếc hộp nhung màu xanh từ trong túi quần.