Vẻ mặt chán nản và thất vọng của khiến Thương Tấn Bắc cảm thấy khó chịu, định gì đó thì thấy Chu Nghiên Xuyên nhỏ, “Mẹ cô thích .”
“…”
Nếu là bình thường, những lời hèn mọn như từ miệng tam thiếu gia cao cao tại thượng của nhà họ Hoắc, Thương Tấn Bắc nhất định sẽ chế nhạo một trận.
bây giờ, nổi.
Anh cảm thấy tam ca của như vỡ vụn khi câu .
Anh nhớ Chiến đại tiểu thư, nhớ.
Nếu như chỉ là nhớ đến mức thể bất chấp tất cả giống như đó, bắt cóc cô đến đảo hoang hung hăng chiếm hữu, thì đó chính là sự khao khát chinh phục thể kiềm chế, bất kể thế nào tiên cô là của .
Còn nỗi nhớ hiện tại, giống như một lưỡi cưa cứa lồng n.g.ự.c ngừng, đau đến cực điểm nhưng thể dừng , cũng cách nào dừng , giống như lăng trì .
Anh theo đuổi "Tiểu Mi Lạt" nhiều năm, cô từng liếc mắt lấy một cái, tất nhiên cũng cảm thấy khó chịu, cũng đau khổ, nhưng bây giờ xem , nỗi đau so với nỗi đau của Tam công chúa và Chiến đại tiểu thư chẳng đáng là gì.
Rào cản giữa và "Tiểu Mi Lạt" chỉ đơn giản là cô thích , nhưng Tam công chúa và Chiến đại tiểu thư thì khác, từ lúc ban đầu yêu mà tự , đến hối hận kịp, đến lúc giam cầm chiếm hữu đảo, cho đến bây giờ hai yêu nhưng chỉ thể quên giữa chốn giang hồ, nghĩ thế nào cũng thấy đau đớn đến tột cùng.
Thương Tấn Bắc càng nghĩ càng thấy trong lòng khó chịu, mím môi, vắt chéo chân, hừ lạnh một tiếng: "Mẹ của Đại tiểu thư ngay cả Đại tiểu thư còn thích, thì càng thể thích , điểm Tam ca cần nghĩ nhiều, bây giờ chỉ cần một câu, tạo cũng sẽ tạo cho một cuộc gặp gỡ tình cờ với Đại tiểu thư, còn cô , đuổi bà là !"
Nghe , Chu Nghiên Xuyên nghiêng đầu một cái thật sâu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-485.html.]
Ánh mắt của vốn bình tĩnh, nhưng Thương Tấn Bắc vốn quen "nô dịch" vẫn dọa giật , co rúm , cảnh giác Chu Nghiên Xuyên: "Mẹ kiếp! Tam ca gì, đ.â.m đấy ? thể như , đến đây là vì lo lắng cho , còn thật lòng giúp nghĩ cách, tác hợp và Chiến đại tiểu thư gương vỡ lành đấy!"
Chu Nghiên Xuyên, ...
Anh gì, Thương Tấn Bắc sốt ruột: "Thật đấy Tam ca, hãy cân nhắc đến lời đề nghị của , thấy khả thi."
"Cậu về , yên tĩnh một lát." Nửa ngày , Chu Nghiên Xuyên mới ném cho một câu như .
Thương Tấn Bắc tức đến hộc máu, lo lắng cho như , ghét bỏ ồn ào?
Tam công chúa thật vô lương tâm!
thôi, xem như gần đây cũng dễ chịu gì nên tha thứ cho một !
Thương Tấn Bắc im lặng một lúc : "Nếu thấy ồn ào, bằng để Bảo Bối dẫn Tiểu Mãng Cầu đến đây ở với mấy ngày, gần đây đang học bánh ngọt và bánh quy ? Hai con bọn họ thích ăn đồ ngọt ..."
Lời còn hết đàn ông cắt ngang: "Bánh ngọt cho bọn họ ăn."
"Hả?" Thương Tấn Bắc sững sờ: "Không , cho ăn thì thể hiểu , dù cũng xứng, nhưng Bảo Bối và Tiểu Mãng Cầu tại ăn? Vậy bánh ngọt cho ăn, để gì?"
" thích."
"!!!" Giọng điệu kiêu ngạo khiến Thương Tấn Bắc hít một thật sâu: "Anh thích, ha ha ha, Tam ca, gần đây gặp Chiến đại tiểu thư nên chút ..."
Anh đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, trợn tròn mắt: " hiểu ! Tam ca, học bánh ngọt và bánh quy là định cho Chiến đại tiểu thư ăn đúng ? nhớ, Đại tiểu thư thích ăn bánh ngọt!"