Phương Tâm Dung  đoán  suy nghĩ của Chiến Cảnh Hi, bà  cũng   thời gian để đoán suy nghĩ của cô, bà  ôm chặt đứa bé lùi  một bước, ánh mắt cũng trở nên cảnh giác: "Đừng  đây! Bảy Bảy đừng  đây!! Nếu con dám tiến thêm một bước nữa,  sẽ ném nó xuống  khi Chu Nghiên Xuyên đến!"
Trong  thời gian , bà  vẫn luôn dùng tay bịt chặt miệng Mạn Quả, mặt cô bé đỏ bừng, nước mắt  ngừng rơi, chắc là giãy giụa quá lâu nên  còn sức nữa, cô bé chỉ  thể bất lực chớp chớp mắt  Chiến Cảnh Hi.
Lúc ở đảo Độc Bạch,  hai  Nguyễn Tiểu Uyển trò chuyện với cô, cô bé  vô tình lọt  ống kính, cô bé  chào Chiến Cảnh Hi, gọi cô là chị bằng giọng  mềm mại, còn kể cho cô  những câu chuyện cổ tích , lúc đó cô bé hồng hào mũm mĩm, giống như một thiên thần nhỏ hoạt bát, bây giờ...
Chiến Cảnh Hi  đôi mắt xinh  đang sợ hãi của cô bé, lòng đau như cắt, cô cố gắng dịu dàng an ủi: "Đừng sợ, Quả Quả đừng sợ, chị sẽ  để em xảy  chuyện , lát nữa em  thể về nhà với ba  , nhé?"
Cô bé  lời cô,  cô    Nguyễn Tiểu Uyển đang  như mưa ở phía xa, những giọt nước mắt to như hạt đậu  rơi xuống từ khóe mắt, cô bé  nức nở,  gọi  nhưng  gọi .
Nước mắt rơi xuống tay Phương Tâm Dung, lạnh buốt, khiến bà  vốn   còn nhiều kiên nhẫn càng thêm cạn kiệt, bà  tức giận véo mạnh  má Mạn Quả: "Chưa c.h.ế.t mà  cái gì? Muốn  thì đợi lát nữa  mày  tang mày..."
"Bà  thêm một chữ nữa xem!" Giọng  lạnh lùng của Chu Nghiên Xuyên đột nhiên vang lên.
Phương Tâm Dung ngẩng đầu ,  đàn ông mặc đồ đen đang  về phía , khuôn mặt   căng thẳng, sát khí đằng đằng, do chiều cao nổi bật nên mang đến cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-497.html.]
Đã từng  một  thời gian  dài, khi     là tam thiếu gia nhà họ Hoắc ở Đế đô, Phương Tâm Dung  từng nghĩ, nếu một ngày nào đó bồi dưỡng   thành  kế nhiệm của Cảnh Thịnh, cho dù  trao cho   nhiều quyền lực như , thì với năng lực của  ,   cũng sẽ  ngày leo lên  bà ,  cả Chiến Kiến Đông,   cách khác,    thể ngang hàng với Chiến Minh Hàn  thương trường cũng  là  thể, bởi vì   chỉ thiếu thời gian và cơ hội!
Vì ,  đó, trong lòng bà   chút kiêng dè  , nhưng  bao giờ thể hiện  ngoài.
Thời thế  đổi, những kiêng dè đó  tan biến theo gió, bây giờ bà   hai con át chủ bài trong tay, bà   sợ gì cả!
"Chu Nghiên Xuyên, cuối cùng  cũng tới!" Phương Tâm Dung    với ánh mắt đầy thù hận, khi thấy    tới, ánh mắt  đầu tiên rơi  Chiến Cảnh Hi, bà   khẩy, "Anh thông minh như , chắc chắn  tại    dùng cách  để gọi tất cả các  đến đây đúng ?"
Chu Nghiên Xuyên lúc  mới rời mắt khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Chiến Cảnh Hi, giọng điệu thờ ơ: "Nói yêu cầu của bà ."
"Yêu cầu của ?" Phương Tâm Dung  chịu nổi giọng điệu và thái độ  của  , "  những    mất của  sống ,   Phương gia khôi phục  sự huy hoàng như xưa!"
Đối với những điều bà  , Chu Nghiên Xuyên  hề bất ngờ,   trả lời với vẻ mặt vô cảm: "Điều đầu tiên   , điều thứ hai, bây giờ bà thả Mạn Quả ,  bảo đảm hôm nay bà sẽ  , những  còn sống của Phương gia  đây thế nào bây giờ vẫn sẽ như !"
"Những  còn sống của Phương gia, hừ hừ hừ, Chu Nghiên Xuyên,  thật  mơ tưởng đấy, ngoài   thì Phương gia còn ai sống nữa? Anh yêu con gái  ,   đối xử  với nó,   ở bên nó, tất nhiên   lấy lòng  , nhưng  nghĩ  sẽ tin  ? Đừng mơ nữa!"
Phương Tâm Dung như phát điên mà gào thét  mặt Chu Nghiên Xuyên: "  nông nỗi  đều là do  hại, Chiến gia, Phương gia  ngày hôm nay cũng đều là do  hại,  đáng chết, Chu Nghiên Xuyên,  mới là  đáng c.h.ế.t nhất!!"