Tô Noãn Noãn miệng thì đồng ý, nhưng nước mắt vẫn  ngừng rơi: "Gầy thành  thế  , còn   ? Cháu coi cô là đồ ngốc ? Ngốc ơi là ngốc, cháu   cô nhớ cháu lắm , cháu   cô ngày nào cũng nghĩ đến cháu ? Từ năm mười tuổi, cô và cháu  từng xa  nhiều ngày như , hu hu hu, cô ghét chú nhỏ của cháu c.h.ế.t mất, ông  lừa cô, chuyện lớn như  mà ông  giấu cô, cô  về với ông  nữa, cô  ở với cháu, cô  cần ông  nữa,   cô sẽ ở bên cháu!"
Cảnh Hi,...
Sau khi dỗ dành thêm một lúc lâu, Tô Noãn Noãn mới  định  cảm xúc. Cô      Chiến Cảnh Hi  trưởng thành hơn  nhiều: "Thực sự quyết định sinh con ở đây ?"
"Ừ." Cảnh Hi gật đầu  bụng : "Bác sĩ  sắp đến ngày , nếu về em sợ giữa đường chuyển  thì phiền phức lắm."
Kinh Đô cách đây quá xa, cô   mang thai đôi, di chuyển đường dài  dễ xảy  tai nạn.
Bụng của cô  to hơn bụng Tô Noãn Noãn lúc đó  nhiều. Tô Noãn Noãn đưa tay sờ sờ,  thận trọng :
"Đại tiểu thư, cháu   sáng nay  khi  chú nhỏ của cháu  xong, cô  nghĩ gì ? Cô nghĩ là sẽ bảo ông  gọi điện cho bà nội của Chu Nghiên Xuyên, nhờ bà   mặt để   ký đơn ly hôn như  , nhưng cháu  chú nhỏ của cháu  gì với cô ? Ông   nhà họ Hoắc đến đời Chu Nghiên Xuyên mới  hai đứa chắt , bà nội của Chu Nghiên Xuyên dù  sáng suốt đến    chắc chắn cũng sẽ  về phía Chu Nghiên Xuyên, cô  xong câu đó thì chán nản hẳn, nhưng nghĩ  thì ông   cũng  lý, hai  trai của Chu Nghiên Xuyên, một  kết hôn sớm  ly hôn  còn tái hôn rình rang, một   phụ nữ đá nên  bóng ma tâm lý, bà nội   lớn tuổi ,   thể   bế chắt, cho nên..."
Cảnh Hi tự nhiên hiểu ý nghĩa đằng  câu  đó.
Ánh mắt cô  hướng  ngoài cửa sổ, nhớ  những lời Chu Nghiên Xuyên   với cô khi trở về căn hộ tối qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-525.html.]
 Chương 279: Bưởi Bưởi, Lười Lười
[Khoảng thời gian  hãy để  ở bên em  ? Anh sẽ  tranh giành con với em,  cũng sẽ  ép em  ở bên , nên em  cần  trốn tránh  nữa, em tự do ,   mãi mãi đều tự do!]
Cảnh Hi  thể  thừa nhận rằng câu  "em tự do ,   mãi mãi đều tự do" của Chu Nghiên Xuyên  chạm đến trái tim cô.
Suy cho cùng, nếu  thể, ai   sống một cuộc sống trốn tránh, che giấu danh tính như thế .
Thấy cô  im lặng hồi lâu, Tô Noãn Noãn cũng đoán   điều gì đó. Một lát , cô  nắm c.h.ặ.t t.a.y Cảnh Hi: "Công chúa đừng lo lắng, bà nội Chu Nghiên Xuyên   là    lý lẽ, bà  sẽ  sai  đến cướp con , cùng lắm là   sẽ tự  đến thăm, cô   đội ngũ y tế và nhân viên trung tâm chăm sóc  sinh mà Chu Nghiên Xuyên mang đến đều do bà nội   đích  lựa chọn, chú nhỏ của cháu cũng  sắp xếp cho cháu , nếu cháu  thích thì chúng  sẽ dùng  của , tóm  cháu cứ yên tâm, chúng  tuyệt đối sẽ  để cháu sống một  ở đây như  nữa, còn về Chu Nghiên Xuyên..."
Trong đầu cô  hiện lên  gặp mặt ở Kinh Đô, và cả ánh mắt phức tạp, im lặng của  đàn ông khi họ đến đây lúc nãy, Tô Noãn Noãn kiên định gật đầu: "Cô tin rằng  khi trải qua nhiều chuyện như ,   sẽ  còn cố chấp nữa, chỉ là    lẽ cần thêm thời gian để từ từ chấp nhận sự thật rằng cháu chỉ  con chứ    !"
Cô   lớn như  , mà vẫn luôn để gia đình lo lắng như .
Cảnh Hi cảm động dựa   Tô Noãn Noãn, im lặng một lúc  mới ngập ngừng : "Anh    ở bên em trong  thời gian ,    sẽ  tranh giành con với em,   còn  sẽ  ép em  ở bên  , bảo em đừng trốn tránh   nữa."
Tô Noãn Noãn  bụng tròn trịa của cô : "Dù cháu quyết định thế nào, cô cũng ủng hộ cháu!"