ông nội  , chỉ cần Chu Nghiên Xuyên bảo vệ cô an  đến năm 22 tuổi, ông sẽ tặng căn hộ  cho , coi như là cảm ơn những năm qua   cống hiến cho cô.
Cơn mưa lớn lúc   tạnh, trời cũng tối hẳn, Chiến Cảnh Hi  xuống xe, luồng khí lạnh ập đến khiến cô  khỏi rùng .
Ngay  đó, một chiếc áo vest mang mùi hương quen thuộc  phủ lên đôi vai tròn trịa của cô, ngẩng đầu lên, cô   đàn ông cao lớn  mặt, những lời khó  của Phương Cầm Dung vang lên bên tai, trong lòng bỗng dưng  chút chua xót.
“Chu bảo tiêu,” cô lẩm bẩm gọi , “Đã quen với sự chăm sóc của  như  , đến một ngày  rời xa ,     đây?”
Từ ngày đầu tiên  đến bên cô đến nay  hơn bốn năm .
Nghe ,  đàn ông khẽ  một tiếng, giọng  trầm ấm trong đêm khuya se lạnh  vô cùng gợi cảm, “Đại tiểu thư      bao nuôi  cả đời ?”
“…”
Cô đúng là   những lời như .
   xong  bao giờ  phản ứng gì cả.
Hôm nay là  ?
“Chu lão đại,” Chiến Cảnh Hi ngẩng cằm thanh tú lên, đôi mắt mèo chớp chớp  , “Anh thật sự   bao nuôi  cả đời ?”
“Đại tiểu thư xinh   giàu  như , ai mà chẳng .”
“Chậc chậc,” Chiến Cảnh Hi kéo chiếc áo khoác quá khổ   , “Vậy mà  đây  còn hung dữ với  như ,  say rượu cũng  bế  kiểu công chúa, vác  ném lên xe cũng coi là , còn lén chụp ảnh  nữa!”
Người đàn ông nghiêm túc  cô, “Không  lén chụp, là Đại tiểu thư cứ  lúc say rượu cô cũng là nàng công chúa xinh  nhất Kinh Đô, bảo  chụp , để lúc cô tỉnh dậy  thể chiêm ngưỡng nhan sắc của .”
Chiến Cảnh Hi, …
Lời của một  say rượu mà  cũng tin là thật.
Anh đúng là đồ chó!
Liếc xéo  một cái, cô  mỉa  với  một câu, “Chu lão đại, trí nhớ của  cũng thật .”
Nói xong, cô hừ lạnh một tiếng,  thèm   nữa, phùng má bước  toà nhà.
Chương 30: Nếu em lừa  thì ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-ly-hon-ve-sy-kiem-chong-cu-tro-thanh-tai-phiet/chuong-56.html.]
Chiều cao của cô vốn   coi là cao trong  các cô gái, hôm nay còn  giày cao gót,    hàng hiệu, tuy đây là khu chung cư cao cấp, nhưng cô vẫn  nổi bật.
Đặc biệt là phía  cô còn  một  đàn ông cao ráo và khí chất bức .
Chỉ là hôm nay dấu tay  mặt cô đặc biệt rõ ràng, khiến những  hàng xóm đang đợi thang máy bên cạnh liên tục  thêm vài .
Chiến Cảnh Hi cũng chẳng quan tâm đến những điều ,  khi  căn hộ, cô liền cởi chiếc áo vest của  đàn ông , lạnh lùng  lệnh, “Em đói ,  ăn mì,   nấu .”
“Biết .” Người đàn ông  đáp , đôi chân dài  bước về phía nhà bếp.
Còn Chiến Cảnh Hi thì lười biếng  dài  ghế sofa nghịch điện thoại.
Khoảng mười mấy phút , Chu Nghiên Xuyên bước tới, tưởng mì  chín, Chiến Cảnh Hi theo bản năng  dậy khỏi ghế sofa, nhưng  thấy  đàn ông đang cầm một quả trứng  tới.
Anh   gì, chỉ  xuống ghế sofa cạnh cô,  dùng ngón tay nâng cằm cô lên, lăn quả trứng lên má cô đang sưng tấy.
Những chuyện  mật hơn    nhiều  , nhưng   đôi mắt nghiêm túc của ,  nghĩ đến việc đây là nhà , tim Chiến Cảnh Hi bỗng đập loạn xạ.
Sao  vô dụng như  chứ.
Anh  đến gần là tim  đập nhanh,   dịu dàng một chút là chân cũng mềm nhũn.
Hơn nữa, a!
Não yêu đương hình như cũng sắp mọc  !
Phải nhổ  nhổ!
Vệ sĩ còn  yêu cô mà, cô  bình tĩnh bình tĩnh,   chiếm nhiều ưu thế như  , cứ để cô thắng một  !
Ít nhất,    chữ yêu từ miệng , cô mới  là cô  yêu  từ  lâu !
Nghĩ , cô hừ nhẹ một tiếng, “Chu bảo tiêu,   em   em đói  ăn mì ? Bây giờ  đang  gì ?”
“Sinh nhật   thích ăn mì.”
Mẹ kiếp!
Sao    thấu tâm tư của cô ?
Ngồi thẳng dậy, cô cứng miệng , “Anh… Anh  thích ăn mì thì liên quan gì đến em? Bây giờ là em đói, em  ăn!!”