Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 108
Cập nhật lúc: 2025-01-27 12:41:25
Lượt xem: 150
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Về với Hoàng phi nương nương ạ, mỗi khi đến cuối tháng, phu nhân dẫn qua hai nơi, vận chuyển quân nhu.”
“Chờ một chút?”
Giang Uyển Như bất ngờ cắt lời, thể tin nổi : “Ý ngươi là, phu nhân của các ... tự ... vận chuyển quân nhu?”
Điều đảo ngược quan niệm của Giang Uyển Như. Nàng lo liệu việc trong nhà, luôn cư xử chừng mực, tự cho là bản là nữ nhân giỏi giang nhất trong kinh thành, ai hơn, “hiền thục” hơn nàng, Lục Thanh Linh là phu nhân của tướng quân, thể lộ diện, việc của nam nhân? Nhất là công việc quan trọng như vận chuyển quân nhu.
Tỳ nữ , giọng điệu đầy tự hào: “ ! Phu nhân tự dẫn theo vận chuyển quân nhu. Đây chuyện gì to tát, phu nhân còn một đội quân nữ, mỗi đều võ nghệ cao cường, thua kém đàn ông!”
Giang Uyển Như sửng sốt. Phu nhân của tướng quân trong miệng tiểu thư mạnh mẽ, kiên cường như , nhưng ngày hôm qua Lục Thanh Linh ôm nàng nức nở, mặt Lục Phụng thì sợ sệt, dám nhiều. Nàng lúc đó khác với vị tiểu cô bướng bỉnh, kiêu ngạo trong ký ức của nàng.
Giang Uyển Như hạ ánh mắt, theo tiểu thư bước nội viện. Tướng quân phủ rộng lớn, sân vườn thoáng đãng, nền đất lát gạch đá một cách ngẫu hứng, sự tinh xảo, hoa mỹ như các đình đài lầu các trong kinh thành. Cảnh vật thô mộc, một khí phách cởi mở, câu nệ tiểu tiết.
Khi Giang Uyển Như đến, Lục Thanh Linh đang lau chùi cây thương dài. Thấy đại tẩu, mắt nàng sáng lên, tiến tới nắm tay Giang Uyển Như: “Đại tẩu, đang định tìm tỷ. Tỷ mới đến đây, nơi như kinh thành phồn hoa, gì tiện, tỷ cứ , đừng khách sáo với .”
Giang Uyển Như bắt tay , cảm nhận lớp chai mỏng. Nàng mỉm : “Đều là một nhà, khách sáo. Muội đừng lo, tỷ , gia nhân đều chu đáo.”
Hai tẩu chuyện thiết một lúc, Giang Uyển Như đưa món ngọc bạch ngoài, Lục Thanh Linh : “Dạo bận rộn, thể ở bên tỷ lâu, để tìm vài cùng tỷ dạo phố trong thành.”
“Vệ thành bằng kinh thành sang trọng, nhưng cũng cái thú vị riêng.”
Giang Uyển Như trong lòng động, nhớ đến lời dặn của Lục Phong, nàng lắc đầu, từ chối: “Không cần , tỷ chỉ dạo trong viện thôi.”
“Trong viện gì mà dạo? Mùa đông , chẳng cỏ cây gì. Đại tẩu, với tỷ…”
Đột nhiên, Lục Thanh Linh ngẫm , kìm : “Ca ca cho tỷ ngoài ?”
Giang Uyển Như khổ, lắc đầu.
Lục Thanh Linh đây luôn e dè Lục Phụng, giờ , tự dưng nàng trở nên táo bạo, tức giận : “Ca ca thật vô lý! Đại tẩu hiền thục như , chẳng hề phạm sai lầm gì, cấm tỷ ngoài?”
Cấm túc là một hình phạt, chỉ những nữ nhân phạm , như lão phu nhân trong phủ Quốc Công, mới nhốt trong nhà ngoài.
Mặc dù Giang Uyển Như trong lòng cũng vui, nhưng nàng luôn vì Lục Phụng mà nhẫn nhịn. Nàng mỉm nhẹ, giải thích: “Chàng chỉ là lo cho sự an nguy của tỷ thôi. Chàng ở chiến tuyến, tỷ giúp gì, thì cũng thể để lo cho tỷ.”
“Chưa kể, là như , cũng mà.”
Giang Uyển Như với một ánh mắt hiểu rõ, Lục Thanh Linh gật đầu đồng ý, thở dài: “ , đại tẩu vất vả .”
Trước đây, Lục Thanh Linh cho rằng một như Giang Uyển Như, xuất hèn kém, xứng với ca ca của nàng. giờ, Lục Phụng địa vị cao hơn, Lục Thanh Linh cũng hiểu , cuộc sống phu thê chỉ dựa phận, địa vị cao thấp. Vị ca ca lạnh lùng của nàng, chỉ Giang Uyển Như mới thể khiến lời.
Trên thực tế, trong Lục phủ, nàng bao giờ thấy Lục Phụng uống cùng ai một chén, huống chi uống chén rượu của khác. Giang Uyển Như uống rượu, hôm qua nàng cố ý chuẩn rượu hoa quả ngọt, mỗi chén chỉ uống một ngụm nhỏ, nhưng Lục Phụng tự nhiên lấy . Giang Uyển Như lén lút trừng mắt với , nhưng hề để ý, tay họ lén lút đan bàn, Lục Thanh Linh thấu nhưng gì, ngưỡng mộ cảm thấy đau lòng.
Nàng cũng nhớ đến Lăng Tiêu.
Trong những lúc chiến tranh căng thẳng, Lăng Tiêu về phủ suốt mấy tháng, cô thật sự nhớ , nên nghĩ cách gửi y phục để gặp một , xoa dịu nỗi nhớ.
Nói về việc gửi đồ cho tiền tuyến, Giang Uyển Như khen ngợi Lục Thanh Linh hết lời, chủ động đề nghị giúp đỡ nàng, dù nàng cũng thể ngoài, cũng rảnh rỗi.
Giang Uyển Như là khách, Lục Thanh Linh ngại phiền nàng, nhưng Giang Uyển Như ép buộc, hai tiếp tục trò chuyện. Chủ yếu là Lục Thanh Linh , Giang Uyển Như chú ý lắng . Nàng kể về Lăng Tiêu và các nhi tử, về phong tục nơi , và đội quân “nữ binh” mà Lục Thanh Linh thành lập.
Xuất từ gia đình võ tướng, Lục Quốc Công can thiệp nhiều, Lục Thanh Linh yêu thích vũ khí từ nhỏ, giờ còn ai kiềm chế, nàng hăng say kể , khi nhiệt tình, nàng cầm cương giáo, biểu diễn một đoạn cho Giang Uyển Như xem.
Phong thái hiên ngang, Giang Uyển Như nhịn mà vỗ tay khen ngợi. Lục Thanh Linh : "Nếu đại tẩu thích, đợi rảnh rỗi, dạy tỷ."
Nàng dám dạy, nhưng Giang Uyển Như thì dám học. Nàng và Lục Thanh Linh giống , từ nhỏ nàng học nữ đức nữ huấn, việc múa đao múa thương đối với nàng quá "trái đạo lý", hơn nữa cũng khó giải thích với Lục Phụng. Chỉ thể ngưỡng mộ sự tự tại, phóng khoáng của Lục Thanh Linh, cương quyết từ chối.
Rất nhanh, Giang Uyển Như phát hiện, Lục Thanh Linh căn bản thể rảnh rỗi.
Ban đầu, nàng thuê gửi quần áo tiền tuyến chỉ để tạo cơ hội gặp Lăng Tiêu một , quy mô cũng lớn. chiến sự bất ngờ bùng phát, nhu cầu quân nhu tăng mạnh, triều đình cũng cử vận chuyển quân tư tiền tuyến, nhưng "nước xa cứu lửa gần", đường vận chuyển cần thời gian, áp lực bên Lục Thanh Linh đột ngột tăng lên.
Nàng bận đến mức chân chạm đất, Giang Uyển Như tinh ý phiền, chỉ yên tĩnh ở trong viện. Sân viện lớn mà trống trải, Giang Uyển Như thường mở cửa sổ, ngắm bầu trời bao la của biên ải, khi ngắm đến tận trưa.
Lục Thanh Linh thì tất bật, dẫn quần áo, giày dép chống rét cho binh sĩ, mỗi trong phủ tướng quân đều việc riêng, ai cũng bận rộn. Là khách, tất nhiên Lục Thanh Linh thể để Giang Uyển Như động tay.
Giang Uyển Như nhàn nhã, nhưng cũng cô đơn.
Nàng lời Lục Phụng, giống như ở kinh thành, bước khỏi cửa lớn, cũng chẳng qua cổng nhỏ. Không ai quấy rầy nàng, nàng chỉ thể đón Tiểu Nghê Nhi đến chơi vài ngày. ở lâu, Nghê Nhi đáng yêu như ngọc tuyết, nàng tránh khỏi nhớ tới hai đứa con nhỏ ở vương phủ kinh thành, trong lòng càng thêm buồn bã.
Cứ thế trôi qua mười ngày, Giang Uyển Như thực sự chịu nổi, gần như phát điên. Nàng chủ động tìm Lục Thanh Linh, đủ lý lẽ để cầu xin nàng giao việc cho .
Hai tẩu cùng kêu gọi các phụ nhân việc. Phần lớn các nương tử đều là khéo tay, là gia quyến quân đội, khi những thứ họ chính là cho phu quân , nên chăm chỉ. Giang Uyển Như là vương phi, là một vương phi thêu thùa giỏi, tất nhiên thể tự hạ việc. Nàng chỉ yên lặng quan sát vài ngày, nghĩ cách.
Các nương tử ngày đêm ngừng nghỉ, nhưng đối với nhu cầu khổng lồ ở tiền tuyến, những gì họ vẫn như muối bỏ biển. Một là vì quân nhu thiếu hụt quá lớn, hai là tốc độ của họ quá chậm.
Để một bộ quần áo, hết cắt vải, đó dùng kim chỉ khâu, cuối cùng đính cúc áo, phức tạp. Có khéo tay nhanh và ; giỏi cắt vải nhưng may chậm; thạo khâu vá nhưng tay đủ sức, mất nhiều công mới đính cúc.
Quan sát vài ngày, Giang Uyển Như bàn bạc với Lục Thanh Linh, phân chia thành các nhóm. Một nhóm chuyên cắt vải, đó chuyển cho nhóm tiếp theo để khâu, cứ thế tuần tự. Các nương tử vốn quen với cách việc , ban đầu tin tưởng vị "vương phi" đột ngột xuất hiện .
Ở nơi xa kinh thành như thế , uy quyền hoàng gia tác dụng lớn. Hơn nữa, Giang Uyển Như quá xinh ! Dù đang bệnh, nàng vẫn tự chăm chút tươm tất. Giờ đây tuy xa hoa như ở kinh thành, nhưng áo bông bằng gấm, áo choàng lông cáo đều đủ cả. Trên mái tóc đen là trâm cài bằng đá quý, tuy giản dị nhưng kém phần sang trọng, tai đeo khuyên ngọc trai đông phương bóng mượt. Làn da nàng trắng nõn, thích mặc màu tươi sáng như đỏ thắm, đỏ nhạt, xanh ngọc, xanh non, phối cùng trang sức kèm. Giang Uyển Như xuất hiện, căn phòng xám xịt sáng bừng như ánh sáng rực rỡ.
Một mỹ nhân tuyệt sắc như , đáng giường của nam nhân chứ nên xuất hiện nơi biên ải lạnh lẽo, khắc nghiệt.
Nàng , giọng dịu dàng, nhưng vài nữ nhân thô lỗ phục nàng, dám to tiếng chống đối. Lục Thanh Linh bảo vệ đại tẩu, mặt lạnh định đánh , nhưng Giang Uyển Như cản : "Không , các tướng sĩ ở tiền tuyến đang đổ m.á.u chiến đấu, mà chúng ở hậu phương đánh nương tử của họ? Như thế thể chấp nhận ."
Tránh trách phạt, nhưng nàng bỏ qua, cũng cố lấy lòng khác để tiếng thơm. Thay đó, nàng thẳng thừng gọi đuổi kẻ chống đối ngoài. Là chủ gia đình lâu năm, nàng hiểu rõ đạo lý "ân uy song hành". Chỉ nhân nhượng thì là yếu đuối, nàng so đo, nhưng cũng dung túng cho kẻ dám xúc phạm .
Mọi trong lòng phần oán trách, nhưng sự việc "giết gà dọa khỉ" , họ chỉ dám nhỏ giọng than phiền lưng. Giang Uyển Như cưỡng ép đổi thói quen việc của họ, nhưng ở những khía cạnh khác hết sức chu đáo. Trời đông lạnh giá, nàng cho nấu gừng cho các phụ nhân. Một nồi lớn, tốn công, chẳng hao tốn bao nhiêu tiền bạc.
Dần dần, tiếng oán trách ngày càng ít . Trong lúc nghỉ tay, các phụ nhân uống một ngụm gừng ấm áp, nhỏ giọng : “Ta thấy vương phi nương nương, lẽ cũng lý của nàng.”
Đến cuối tháng, quần áo, giày dép đóng gói chất lên xe, lượng tăng gấp đôi so với đây. Lúc , từ các phụ nhân đến Lục Thanh Linh đều thật lòng khâm phục Giang Uyển Như.
Lục Thanh Linh ánh mắt đầy ngưỡng mộ, tán dương: “Đại tẩu, tẩu thật lợi hại!”
Chỉ trong hơn mười ngày ngắn ngủi, Giang Uyển Như chỉ giúp họ nhiều việc hơn mà còn tạm thời giải quyết vấn đề thiếu hụt vật tư. Sự thiếu hụt do tiền, mà là hàng hóa để mua.
Mùa đông năm nay đặc biệt lạnh, áo bông chống rét cần nhất là bông vải, nhưng năm nay bông khan hiếm. Thành Vệ phòng nghiêm ngặt, việc buôn bán với bên ngoài tiện, các hộ gia đình trong thành lục soát tìm kiếm, nhưng ngay cả bông cũ từ những năm cũng hiếm. "Khéo lo nổi khi nguyên liệu", Giang Uyển Như nghĩ một cách: lấy bông chính, pha thêm một ít cỏ lau và sợi gai, bên ngoài dùng vải bông thô chắn gió. Dù thể ấm như áo bông nhưng lượng bông cho một chiếc áo bông bây giờ thể hai hoặc ba chiếc. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, nàng thấy cách khả thi.
Dẫu đây cũng chỉ là ứng phó tạm thời, đó quân nhu sẽ điều chuyển dần. Số lượng nhiều dù chất lượng cao cũng giúp nhiều binh lính quần áo mặc hơn so với ít mà chất lượng .
Giang Uyển Như mỉm : “Ta cũng chỉ là vài câu, tất cả là nhờ cả.”
Nàng ngờ rằng Lục Thanh Linh còn tự tay tham gia, chẳng trách các phụ nhân kính trọng cô như . Có lẽ chỉ vì nàng là “phu nhân tướng quân”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-108.html.]
Nhìn Lục Thanh Linh trầm mặt, thật khó để liên tưởng nàng với hình ảnh tiểu thư kiêu kỳ ngày xưa. Từ thiếu nữ trở thành vợ , thực sự thể đổi tính cách một con ?
Còn nàng thì ? Giang Uyển Như nhớ những tháng năm u ám ở hầu phủ, hình ảnh lục nữ tử ngày ngày lặng lẽ ít , chính nàng cũng gần như quên mất .
Team Hạt Tiêu
“Đại tẩu?”
Giang Uyển Như giật tỉnh , sang Lục Thanh Linh : “Vừa gì? Tỷ rõ.”
“Đại tẩu, tỷ quá mệt , nên nghỉ ngơi một thời gian.”
Nói xong, Lục Thanh Linh bất ngờ kéo Giang Uyển Như một góc, mỉm đầy bí ẩn.
“Đại tẩu, tỷ…nhớ ca ca đúng ?”
Giang Uyển Như hờn trách: “Nhảm nhí, chẳng lẽ nhớ Lăng tướng quân nhà ?”
Nàng và Lục Phụng mới xa đầy một tháng, còn Lăng Tiêu và Lục Thanh Linh thường xuyên ít gặp… Khoan ?
Chợt linh cảm lóe lên, nàng hiểu ý của Lục Thanh Linh.
“Muội tỷ cùng vận chuyển quân nhu ?”
Lục Thanh Linh gật đầu: “ . Muội chắc chắn sẽ , tuyến đường nhiều , bên cạnh còn hộ vệ, an .”
Nàng đưa Giang Uyển Như cùng, nhưng Giang Uyển Như quá “quy củ”, Lục Phụng cho phép nàng ngoài, nàng thực sự lời, từ lúc , bước chân khỏi phủ tướng quân một .
Lục Thanh Linh, quen sống tự do ở thành Vệ, thương đại tẩu dịu dàng nhưng cũng sợ Lục Phụng, dám ép buộc quá. Nàng khẽ: “Ngày mai xuất phát, tỷ suy nghĩ kỹ, nếu thì tìm .”
Nói xong, nàng quên dặn dò thêm: “Đại tẩu nhớ giữ kín miệng, đừng đây là ý của .”
Giang Uyển Như vẻ “nhát gan” của nàng bật , đồng ý cũng từ chối.
Nàng nắm lấy tay : “Muội ngoan, đại tẩu nhớ tấm lòng của .”
---
Hôm , Lục Thanh Linh dẫn theo hộ vệ, “đội quân phu nhân” và mấy chục xe quân nhu, rầm rộ xuất phát từ phủ tướng quân.
Cách đó ba mươi dặm, trong đại trướng chủ soái, mùi m.á.u tanh pha lẫn đất bùn bốc lên. Giữa trung tâm bày một chiếc bàn gỗ chắc chắn, đó bản đồ địa hình tô sơn đỏ đánh dấu núi sông và những thành trì dày đặc.
Lục Phụng vững chãi ghế bọc da hổ, mặc khôi giáp bạc lạnh lẽo, n.g.ự.c nhuốm màu m.á.u đỏ sậm, tựa như những bông mai đỏ rơi lấm tấm.
Hắn lạnh lùng hỏi: “Lương thảo vẫn đến ?”
Chiến sự với Hung Nô kéo dài hơn một tháng, Lăng Tiêu trận đầu đại thắng, đó đến Lục Phụng - từng c.h.ặ.t đ.ầ.u vô lính Đột Quyết - tới tiếp viện, sĩ khí tăng lên đáng kể. Dù thương vong nặng nề, nhưng chung, hiện tại Đại Tề đang chiếm thế thượng phong.
Các tướng sĩ chiến đấu đẫm m.á.u ở tiền tuyến, nhưng lương thảo vật tư hậu phương kịp tiếp ứng, chẳng lẽ bắt binh sĩ mặc áo mỏng, bụng đói mà đánh trận ?
Lục Phụng giận dữ, chịu đựng cơn thịnh nộ của .
Trước mặt , một tướng sĩ nào dám bước lên đáp lời. Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Phụng quét qua, cất giọng: “Quan chuyển vận, xử trảm.”
“Vương gia xin nghĩ !”
“Vương gia bớt giận!”
Những còn quỳ một chân xuống, trong đó một thanh niên nước da ngăm, lông mày rậm, ánh mắt sáng ngời, diện mạo khôi ngô lên tiếng: “Vương gia, mùa đông rét buốt, việc vận chuyển lương thảo gặp nhiều khó khăn, đường sá khó tránh khỏi chậm trễ vài ngày. Đây thực sự là chuyện thường tình.”
Hoàng thượng đích hỏi đến quân nhu, ai dám gây khó dễ cho Lục Phụng. Đợt lương thảo đầu tiên sớm chuyển đến, nếu thì quân đội cầm cự đến giờ. Lần tuy chậm trễ hai ngày, nhưng quan chuyển vận tội, cũng đến mức chịu tội chết.
Lục Phụng nghiêm giọng: “Quân lệnh như núi! Đừng hai ngày, chỉ cần chậm hai canh giờ, đủ để c.h.é.m mấy !”
“Nghe Bắc Cảnh kỷ luật nghiêm minh, Lăng Tiêu, đây chính là sự nghiêm minh của ngươi ?”
Thanh niên khôi ngô – chính là Lăng Tiêu – liền chắp tay, cúi đầu: “Thuộc hạ đáng tội, xin vương gia trách phạt.”
Trước khi Lục Phụng đến, Lăng Tiêu là đại tướng quân uy phong lẫm liệt. Sau khi Lục Phụng tới, danh nghĩa công, là vương triều đình đích cử đến, trong tay nắm hổ phù; danh nghĩa tư, là tỷ phu, là cấp từng cất nhắc Lăng Tiêu. Suốt một tháng qua, quân doanh trở thành nơi Lục Phụng một là một, hai là hai.
Mặc Đốn hiếu chiến, khởi binh thế tới hung hãn, nhưng gặp Lục Phụng còn "điên cuồng" hơn. Chỉ trong một tháng ngắn ngủi, quân Tề từ phòng thủ chuyển sang phản công. Lục Phụng tinh thông binh pháp, đích dẫn quân tiên phong, đánh quân Hung Nô liên tiếp bại lui. Tuy nhiên, chiến thuật gần như "liều mạng" cũng khiến quân Tề tổn thất nặng nề. Mấy tướng lĩnh, đầu là Lăng Tiêu, ngày ngày khuyên nhủ, mới khiến vị vương gia chịu "ôn hòa" hơn đôi chút.
Trước mặt ngoài, Lục Phụng vẫn để chút thể diện cho Lăng Tiêu. Hắn cho các tướng rút lui, đợi khi trong doanh trướng chỉ còn hai , lạnh nhạt : “Lăng Tiêu, từ khi nào ngươi sinh lòng mềm yếu của nữ nhân ?”
Lăng Tiêu thẳng, chỉ đáp: “Thuộc hạ sai, xin vương gia trách phạt.”
Lục Phụng tính tình thẳng thắn, dung thứ lầm, nhưng cũng vì chuyện nhỏ mà trách phạt đại tướng quân. Hai cùng bàn bạc quân tình bản đồ. Lục Phụng gần đây mỗi ngày nghỉ ngơi đến ba canh giờ, mắt thâm quầng, hốc mắt đầy tia máu. Trên xương mày một vết sẹo cũ, kết hợp với khí thế lạnh lẽo tỏa từ cơ thể, khiến đối diện sợ hãi dám thẳng.
Không ai sợ , nhưng Lăng Tiêu vẫn luôn coi Lục Phụng là . Từ một tiểu tướng trở thành đại tướng lãnh đạo, ngoài sự nâng đỡ của Lục Phụng, còn nhờ sự dũng cảm và cẩn trọng của chính .
Lăng Tiêu nhạy bén nhận , Lục Phụng ham chiến chỉ để chống giặc ngoại xâm. Khi m.á.u tươi vương đao của , trong mắt hiện lên sự phấn khích đầy khát máu.
Lăng Tiêu cụp mắt, bỗng lên tiếng: “Thanh Linh, tháng nào cũng đưa quân nhu đến, lẽ lát nữa sẽ đến.”
Lục Phụng để tâm: “Mấy thứ đó… dùng gì?”
Hàng chục vạn binh lính nơi tiền tuyến, quần áo ít ỏi của Lục Thanh Linh chẳng thấm . Là của , những tâm tư nhỏ nhặt của nàng thể qua mắt Lục Phụng.
Lăng Tiêu xa nhà, bỏ vợ con ở hậu phương, nhưng Lục Phụng cũng là khắt khe đến vô tình. Hắn nhắm mắt , phất tay : “Đi , đừng để chậm trễ việc chính.”
Nhắc đến thê tử, gương mặt nghiêm nghị của Lăng Tiêu thoáng qua nét , giọng dịu : “Ta gọi Thanh Linh đến, cùng dùng bữa trưa. Trong lòng nàng luôn nhớ đến vương gia.”
Lục Phụng hừ lạnh một tiếng, thèm ngẩng đầu, ngược hỏi: “Lục Thanh Linh nhớ từ khi nào chứ?”
Gặp , nàng còn chạy nhanh hơn thỏ, Lục Phụng khó tin lời .
Lăng Tiêu bỗng im lặng. Hiển nhiên, giỏi lời ngon tiếng ngọt, chỉ thở dài chắp tay lui ngoài.
Lục Phụng thuận thế ngả , vắt chéo chân đặt lên bàn gỗ nặng nề. Cằm hất lên, đôi lông mày kiếm kéo dài đến tóc mai, vài sợi tóc đen rủ xuống trán. Toàn căng chặt như một cây cung giương, dù nhắm mắt, vẫn sẵn sàng phát đòn chí mạng bất cứ lúc nào.
Không ai dám tùy tiện bước đại trướng của chủ soái. Một lát , một tiểu tướng mặc áo giáp nặng nề, mũ giáp đỏ tươi, cẩn thận đặt một ly mặt Lục Phụng, lặng lẽ lui .
Đôi mắt đen láy của Lục Phụng đột ngột mở .