Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-02-03 11:14:56
Lượt xem: 182
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Uyển Như nín thở, trong lòng hoảng loạn, vô thức siết chặt đôi tay, nhưng phát hiện mềm nhũn, còn chút sức lực nào.
Người cúi xuống gần hơn, mang theo thở thanh lãnh xen lẫn mùi trúc xanh. lúc , một giọng nam trầm thấp lạnh lẽo vang lên:
“Cút ngoài, đừng phiền hứng thú của bản quan!”
Bên ngoài truyền đến tiếng quái dị của một gã nam nhân xa lạ, lẩm bẩm một tràng ngôn ngữ kỳ lạ mà nàng hiểu.
nàng … nam nhân mặt, chính là Bùi Chương.
Hàng mi dày khẽ rung động, Giang Uyển Như từ từ mở mắt.
Đập mắt là một gian phòng đơn sơ, nền đất trải da thú, giống phong cách bài trí của Đại Tề. Trên chiếc bàn vuông đặt một ngọn đèn dầu, trời về đêm.
Dưới ánh nến mờ ảo, gương mặt như ngọc của Bùi Chương càng lộ vẻ thanh tú. Hắn vén màn giường lên, đôi mắt đen láy bình thản nàng. Hắn nhúc nhích, cũng lên tiếng.
Giang Uyển Như khép mắt , phát hiện bản vẫn còn chút sức lực nào. Nàng khẽ cất giọng:
“Bùi đại nhân, đây là chuyện gì?”
Nàng thực sự rối loạn, cố gắng nhớ những gì xảy đó. Chỉ nhớ rằng một nha đến báo rằng Lục Thanh Linh tìm nàng. Nàng thấy nha quen mặt, bỗng giật nhớ …chính là kẻ đây nàng đuổi !
Chính là kẻ nhận bát chè từ Liễu Nguyệt Nô, đó nàng giao cho Kim Đào để trả về cho Lục Thanh Linh. Kể từ hôm đó, nàng còn gặp ả nữa.
Chỉ tiếc, khi nàng nhận thì quá muộn.
Bùi Chương gần trong gang tấc, Giang Uyển Như từng tiếp xúc gần gũi với nam nhân nào ngoài Lục Phụng.
Trước đây, từ xa thấy , nàng chỉ cảm thấy vị Bùi đại nhân phong độ nhẹ nhàng, nho nhã ôn hòa, khiến như tắm trong gió xuân.
giờ phút , cái chăm chú từ cao của , Giang Uyển Như chợt bừng tỉnh, lớp vỏ ngoài ôn nhuận như ngọc , rốt cuộc vẫn là một nam nhân, một kẻ cao lớn hơn nàng nhiều.
Mà nàng lúc , chẳng khác nào con cá thớt, mặc c.h.é.m giết.
Một tia sợ hãi vụt qua trong mắt nàng, chỉ trong nháy mắt, nhưng vẫn Bùi Chương bắt .
Hắn đột nhiên bật lạnh lẽo, tiến sát nàng hơn, giọng điệu trào phúng:
“Trốn cái gì? Vương phi thông minh như , lẽ nào còn hiểu rõ ? Chỉ ngoan ngoãn lời , nàng mới đường sống.”
Hắn vận trường bào trắng muốt, dung mạo tuấn tú, nhưng những lời khác gì phường lưu manh vô .
Giang Uyển Như bỗng nhiên còn sợ nữa.
Nàng ngước mắt, nhẹ giọng :
“Bùi Chương, ngài loại như .”
Hắn là từng với nàng: “Nếu gặp khó khăn, hãy đến tìm .”
Hắn là luôn âm thầm giúp nàng thoát khỏi tình cảnh khó xử.
Nàng tin sẽ tổn thương nàng.
Hai gần đến , nhưng thậm chí còn chạm nàng lấy một .
Bùi Chương thoáng sững sờ, đó lặng lẽ dậy, dùng móc đồng vén rèm cửa sổ, xuống chiếc bàn gỗ bên cửa sổ.
Hắn lời nào, chỉ rót một tách , bàn tay thon dài trắng trẻo nâng ấm lên, động tác nhàn nhã mà ưu nhã đến lạ thường.
Giang Uyển Như tâm tư để ngắm cảnh .
Một lúc lâu , Bùi Chương lên tiếng:
“Đây là lãnh thổ của Đột Quyết.”
Giang Uyển Như hôn mê suốt một ngày, lúc nàng rời khỏi Vệ Thành, đến một thị trấn biên giới của Đột Quyết.
Bùi Chương tiếp:
“Bên ngoài bộ là Đột Quyết, còn … Trần Phục.”
Trần Phục?
Giang Uyển Như giật mở to mắt.
Người nổi danh khắp Đại Tề, mấy năm gần đây nàng thường xuyên tin về . Chẳng Bùi Chương xử tử ?
Khoan … Gần đây tin tức rằng dư đảng họ Trần cấu kết với Đột Quyết.
Giờ Trần Phục “sống ”, còn Bùi Chương… thông đồng với kẻ địch?
Bùi Chương nhấp một ngụm , thản nhiên :
"Ở Đại Tề, chỉ là một tiểu thị lang bé nhỏ. Còn Đột Quyết hứa hẹn cho vinh hoa phú quý. Nàng xem, nên chọn thế nào?"
Giang Uyển Như cố gắng giữ bình tĩnh, giọng chắc chắn:
"Ngài kẻ tham vinh hoa phú quý."
Nàng nhiều chuyện về Bùi Chương. Tương truyền, từng vì giảm thuế cho trấn nhỏ nơi biên cương mà đắc tội với ít . Hắn vốn dĩ cần khổ cực như .
Bùi Chương nhạt, nàng:
"Ngoài công danh lợi lộc, bọn họ còn hứa cho một mỹ nhân vô song, như đủ ?"
Giang Uyển Như thẳng mắt , đôi mắt trong veo như nước:
"Chưa đủ. Nếu những thứ phù phiếm đó thể mua chuộc ngươi, ngài còn là Bùi Chương nữa."
Ánh mắt nàng tràn đầy niềm tin, khiến tim Bùi Chương chợt nhói đau.
Kiếp , hai quan hệ gì sâu xa, chỉ từng gặp vài thoáng qua, mà nàng vẫn hiểu đến như .
Giống như trong giấc mộng của .
Khi nghèo túng cùng cực, nàng :
"Ta thấy ngài tuấn tú phong nhã, hẳn là chí lớn!"
Khi giáng chức, chán nản bất đắc chí, nàng :
"Sách câu: ‘Nhà quét sạch, lo thiên hạ?’ Một trấn nhỏ cũng liên quan đến sinh kế của hàng nghìn bá tánh."
Khi Vũ Đế băng hà, triều đình rung chuyển, cũng băn khoăn do dự, nàng :
"Ha, bao nhiêu năm qua ngươi đều vượt qua , cứ điều ngươi . Ta , phu quân mà chọn là một bậc đại trượng phu đội trời đạp đất!"
…
Bùi Chương siết chặt nắm tay, chậm rãi buông lỏng.
Hắn lấy một chén sạch, rót đầy, đưa cho Giang Uyển Như.
Nàng lấy một chút sức lực, tựa đầu giường.
Bùi Chương cụp mắt, nhẹ giọng:
"Uống . Ta thử , độc."
Nghe , Giang Uyển Như mới yên tâm.
Miệng nàng khô khốc, liền nhấp từng ngụm nhỏ.
Khi nàng uống hết chén đầu tiên, Bùi Chương tự nhiên đưa chén thứ hai, cùng một chiếc khăn trắng.
Hắn :
"Khăn mới, từng dùng qua."
Giang Uyển Như ngập ngừng một lát, lặng lẽ nhận lấy.
Bên tai nàng, giọng ôn hòa của Bùi Chương chậm rãi vang lên:
"Trần Phục vẫn từ bỏ dã tâm. Khi áp giải , dùng nhiều vàng bạc để mua chuộc . Một kế thành, hứa hẹn quan cao chức trọng."
"Hắn tiết lộ một tin quan trọng: kẻ từng giao dịch lương thực với chính là Mạo Đốn."
Mạo Đốn - tân Khả hãn của Đột Quyết.
Bùi Chương tấu chương dâng lên triều đình, nhưng kịp đến tay Hoàng đế, nó Lục Phụng chặn .
Lục Phụng với :
"Có thể giả vờ thuận theo, thâm nhập nội bộ Đột Quyết, lấy bản đồ bố phòng. Đến lúc đó, và ngươi sẽ phối hợp trong ngoài, nhất định thành công!"
Từ khoảnh khắc cầm binh phù trong tay, Lục Phụng còn ý định chỉ thủ thành.
Người Đột Quyết ngang ngược quá lâu, , tiến thẳng trung tâm, dẫn quân thiết kỵ san bằng vương đình của chúng, khiến chúng cúi đầu ít nhất trăm năm!
Đây chính là phong cách của Vũ Đế, nên Bùi Chương cũng hề bất ngờ.
Trong giấc mộng của , Lục Phụng quả thực .
Năm thứ hai khi lên ngôi, chinh xuất chiến.
Không bản đồ bố phòng gì cả, chỉ những trận đánh khốc liệt.
Liên tiếp mấy chục tòa thành thiêu rụi, vô dân thường lầm than, hoàng thất Đột Quyết gần như tiêu diệt .
điều ngờ là…
"Tại chọn ? Tiền tài thể lòng lay động, sợ thực sự phản bội triều đình ?"
Lục Phụng nhướng mày, :
"Ngươi sợ thì sợ gì?"
Trong chuyện , nguy hiểm nhất chính là Bùi Chương.
Hắn chỉ một một xâm nhập địch doanh, sơ suất một chút là đầu lìa khỏi cổ.
Hơn nữa, chuyện vô cùng cơ mật, chỉ Lục Phụng .
Lỡ như bỏ mạng chiến trường, hoặc Lục Phụng phản bội , khi đó, Bùi Chương sẽ trở thành kẻ phản quốc, tru di cửu tộc cũng oan uổng.
Thế nhưng vẫn đồng ý.
Lần đàm phán ở Lạc Vân trấn, giữa và Lục Phụng từng ẩn giấu nhiều tầng mưu kế.
Tên huyện lệnh béo tròn ở đó còn hiểu lầm rằng hai bất hòa, cứ sức đỡ giúp Bùi Chương.
…
Bùi Chương trình bày mạch lạc, chỉ trong vài câu ngắn gọn rõ bộ sự việc.
Còn về Giang Uyển Như… nàng là một biến ngoài ý .
Trên đường đến đây, Bùi Chương từ căm phẫn mắng chửi, chuyển sang hòa hoãn, dần dần tỏ d.a.o động, tất cả đều diễn tự nhiên, khiến Trần Phục tin đến tám phần.
Mạo Đốn vốn đa nghi. Dù Bùi Chương rằng Lục Phụng chính là kẻ g.i.ế.c thê tử của , gã vẫn nửa tin nửa ngờ.
lúc đó, Lục Phụng đưa vương phi đến Vệ Thành.
Trần Phục nhận sự quan tâm đặc biệt của Bùi Chương đối với Giang Uyển Như, liền nghĩ một kế độc ác.
"Bùi , nếu Lục Phụng g.i.ế.c thê tử của , đoạt nữ nhân của ? Nghe vương phi của Tề vương dung nhan khuynh quốc, còn sủng ái hết mực."
"Nếu thực sự yêu thương, cần gì mang theo nàng cả khi trận?"
Trần Phục hận Lục Phụng đến thấu xương.
Gã hủy mất căn cứ, chặt đứt một cánh tay, truy đuổi như chó nhà tang.
Mối thù báo, gã cam lòng .
Nếu nữ nhân mà Lục Phụng yêu nhất, của con nam nhân khác chiếm đoạt, ha ha ha!
Chỉ tưởng tượng đến sắc mặt của Lục Phụng lúc đó, Trần Phục cảm thấy sung sướng kìm nén .
Bùi Chương kéo Giang Uyển Như chuyện .
cũng thể ngăn cản Trần Phục, nếu sẽ khiến Mạo Đốn nghi ngờ.
Một khi lộ, cả và nàng đều sẽ c.h.ế.t ở đây.
…
Giọng trầm của Bùi Chương khiến trái tim đang hoảng loạn của Giang Uyển Như dần bình tĩnh .
Nàng hỏi :
"Ngài lấy bản đồ bố phòng ?"
Bùi Chương lắc đầu, khẽ gật đầu.
"Ta chỉ duyên gặp Mạo Đốn vài , thể tiếp cận cơ mật. quan sát địa hình nơi suốt nhiều ngày, xem xét hệ thống phòng thủ, cách điều động binh lính. Trong lòng cũng suy đoán."
Ít nhất thì, bề ngoài vẫn là thượng khách của Đột Quyết, ai giới hạn tự do của .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-112.html.]
Với kiến thức sâu rộng và sự tinh tế của , dù bản đồ bố phòng chính xác, vẫn thể đoán bảy tám phần.
Đôi mắt Giang Uyển Như sáng lên:
"Vậy chẳng chỉ cần tìm cách trốn ngoài là ?"
Bùi Chương khẽ :
" ."
trốn chuyện dễ dàng.
Vì để lấy lòng Mạo Đốn, đem theo bất cứ ám vệ nào.
Giờ Trần Phục xen ngang đảo lộn bộ kế hoạch.
Chính thoát vô cùng khó khăn, huống chi còn bảo vệ một Giang Uyển Như mảnh mai yếu đuối.
Hắn nàng, trịnh trọng :
"Yên tâm, nhất định sẽ đưa nàng ngoài."
Dù liều mạng, cũng sẽ bảo vệ nàng an .
Nếu giấc mộng thực sự là tiền kiếp, kiếp đạt tất cả những gì .
Kiếp , trị lý Giao Châu yên , giải quyết chuyện ở Lạc Vân trấn, vẽ bản đồ bố phòng…
Chỉ cần đưa nàng về Tề quốc bình an, dù chết, cũng hối tiếc.
ở nơi địch doanh nguy hiểm, Giang Uyển Như lạc quan hơn cả .
Nàng an ủi :
"Ta chết, cũng cần ngươi chết. Chúng đều sống thật ."
"Bây giờ là tháng mấy ? Ta mất tích lâu như , chắc chắn Lục Phụng sẽ tìm ."
Giang Uyển Như tin tưởng Lục Phụng, giọng đầy tự tin:
"Chàng lợi hại như , chúng cứ đây, chẳng cần gì, đột nhiên từ trời giáng xuống cứu chúng ngoài thì !"
Bùi Chương lắc đầu, khổ:
"Ta mong đánh chậm một chút."
Hắn giải thích thắc mắc của nàng, chỉ dịu giọng :
"Khuya , ngủ ."
Giang Uyển Như khẽ sững .
Nàng đảo mắt quanh, nhưng thấy chiếc giường thứ hai, cũng trường kỷ ghế dài để nghỉ ngơi.
Cũng may Bùi Chương để nàng khó xử, :
"Nàng cứ ngủ , uống chén , lát nữa sẽ tự tìm chỗ nghỉ ngơi."
Hắn xoay sang một bên, hề liếc nàng.
Giang Uyển Như mấp máy môi.
Nam nữ độc ở chung một phòng, thanh danh của nàng coi như hủy hoại.
lúc , vì mạng sống, nàng thể bảo Bùi Chương ngoài.
Chẳng cần giữa hai gì , chẳng lẽ vì giữ gìn cái gọi là "trinh tiết" mà nàng c.h.ế.t ?
Nàng vất vả lắm mới sống sót đến giờ, nàng còn ba đứa con, nàng quý trọng mạng sống của .
Nàng nhắm mắt , vì còn hoảng sợ vì ban ngày ngủ quá nhiều mà mãi thể chợp mắt.
Nàng đầu, qua tấm màn cửa lờ mờ, thấy Bùi Chương vẫn ngay ngắn bàn, lưng thẳng tắp.
Nàng khẽ hỏi:
"Bùi đại nhân, ngài ngủ ?"
Bùi Chương nhẹ giọng đáp:
"Chưa."
Giang Uyển Như nghĩ một lúc, :
"Nam nữ đơn độc chung một phòng, thực sự . Sau ..."
Nàng cắn môi, đang nghĩ xem nên thế nào thì Bùi Chương như suy nghĩ của nàng, dịu dàng tiếp lời:
"Trời , đất , nàng , ."
"Chỉ cần nàng , tuyệt đối hé nửa lời."
Giang Uyển Như sững .
Nàng vốn cũng nghĩ như , nhưng thẳng như thế, trong lòng cảm thấy chút khó chịu.
Nàng mặt , giải thích:
"Thanh danh của nữ nhân quan trọng. Dù chúng gì sai, nhưng nếu chuyện truyền ngoài, thể để các con một mang tiếng ."
"Còn Lục Phụng nữa, tính khí lắm. Nếu chuyện ... sẽ bóp c.h.ế.t mất."
Bùi Chương hạ mắt, giọng trầm xuống:
"Dù , nàng vẫn về bên ?"
Giang Uyển Như im lặng một lúc, nghiêm túc gật đầu:
"Ừm."
Bùi Chương hỏi:
"Vì ?"
Giang Uyển Như bật , như thể câu trả lời quá hiển nhiên:
"Ta về bên , thì thể ?"
Con của nàng, Lệ di nương, tất cả đều ở vương phủ Tề quốc trong kinh thành.
Những năm tháng thanh xuân nhất của nàng đều dành cho nam nhân đó, chẳng lẽ bây giờ nàng phiêu bạt khắp nơi ?
Vừa Lục Phụng sẽ bóp c.h.ế.t nàng cũng quá.
Team Hạt Tiêu
Với tình cảm bao năm giữa hai , dù nàng thật sự mất trinh tiết, cũng đến mức tuyệt tình như .
giữa họ... liệu còn thể như ?
Hắn ghét bỏ nàng ?
Dù gì, là uống nước cũng thích dùng chén khác chạm qua.
Bất giác, nàng nhớ đến Giang Uyển Tuyết.
Công vương từng nghi ngờ Giang Uyển Tuyết bôi nhọ danh dự của , lạnh lùng sai ám sát thê tử .
Không ngờ một ngày, nàng cũng rơi tình cảnh giống nàng .
Nếu Lục Phụng chuyện ... sẽ gì?
…
Trong những suy nghĩ miên man, Giang Uyển Như dần chìm giấc ngủ.
---
Rất nhanh đó, nàng hiểu ý của câu "Ta mong đánh chậm một chút." mà Bùi Chương .
Lục Phụng quá hung hãn.
Ba tháng kể từ khi hai nước khai chiến:
Tháng đầu tiên, Lăng Tiêu cố gắng phòng thủ, hai bên giằng co bất phân thắng bại.
Tháng thứ hai, Lục Phụng tiếp quản quân đội, tất cả lệnh một , từ thủ chuyển sang công.
Tháng thứ ba, tiêu diệt hai thành của Đột Quyết, thế như chẻ tre, tiến thẳng đến vương đình.
Hắn trận như cần mạng, binh sĩ phe chỉ như cỏ rác, huống hồ là quân địch.
Mỗi khi chiếm thành, đầu tiên là cướp sạch lương thực, tài sản, ngựa, quần áo; đó, g.i.ế.c sạch tướng sĩ lẫn dân thường, cuối cùng, phóng hỏa thiêu rụi bộ.
Nơi qua, thây chất thành núi, còn một ai sống sót.
Người Đột Quyết sợ mất mật.
Vị vương gia từng g.i.ế.c c.h.ế.t đại khả hãn của họ ngày , khiến họ run rẩy đến tận xương tủy.
Ngay cả Mạo Đốn cũng chấn động.
Gã lên ngôi bao lâu, trong triều đình, phe chủ hòa ngày càng đông, dân chúng oán thán.
Gã cố gắng chống đỡ tay Lục Phụng suốt hai tháng, cuối cùng sai cầu hòa.
Sứ giả cầu hòa kịp đến doanh trại Tề quốc, từ xa bỗng vang lên một tiếng rít xé gió, một mũi tên sắc bén bay thẳng đến, xuyên thủng đầu sứ giả.
Người sức mạnh b.ắ.n xa và chuẩn đến trong quân đội Đại Tề nhiều, mà Lục Phụng chính là kẻ đầu.
Triều đình Đột Quyết hoảng loạn.
Họ cần một con bài mặc cả.
Và thế là, ánh mắt bọn họ dừng Giang Uyển Như.
Những ngày gần đây, Giang Uyển Như khỏi phòng, chỉ gặp mỗi Bùi Chương, ngoài chỉ một nữ hầu câm lặng mang thức ăn, nước uống đến.
Không vì Bùi Chương , nhưng đồ ăn của nàng hề tệ.
Nàng chủ động bồi bổ cơ thể, ép ăn thịt, uống sữa dê mỗi ngày.
Vài ngày , những giống một tù nhân gầy yếu, mà eo còn thêm chút thịt.
Ban đầu khi tin , nàng vui mừng khôn xiết.
Đột Quyết chủ động đưa nàng về cho Lục Phụng, chẳng là chuyện ?
Bùi Chương lạnh lùng phân tích:
"Bọn chúng sẽ công."
Chiến sự và đàm phán, cũng như chuyện ngã giá ngoài chợ.
Đột Quyết còn trong lòng Lục Phụng, nàng quan trọng bao nhiêu.
Chúng sẽ dò xét .
Nếu nàng đáng giá, nàng sẽ vứt bỏ.
nếu Lục Phụng thực sự xem nàng như báu vật, Đột Quyết chắc chắn sẽ đòi một cái giá trời.
Có thể là đất đai, thể là rút quân.
Lục Phụng sẽ đồng ý ?
Dù thế nào, nàng cũng đẩy lên giàn hỏa thiêu.
Bùi Chương trầm ngâm hồi lâu, trầm giọng :
"Chạy, ngay lập tức."
---
Cùng lúc đó, trong đại doanh Tề quân.
Một tiểu tướng quỳ bên ngoài, tay nâng một phong thư đỏ sáp niêm phong, giọng đầy căng thẳng:
"Bẩm báo! Đột Quyết gửi thư cầu hòa, xin Vương gia định đoạt!"
Từ khi Vương phi mất tích, tính khí Vương gia càng trở nên khó đoán.
Hắn báo tin mà tim đập như trống, mồ hôi túa trán.
Trong trướng, giọng khàn khàn của Lục Phụng vang lên:
"Mang ."