Sau Nhiều Năm Gả Thay - Chương 117

Cập nhật lúc: 2025-02-08 08:53:59
Lượt xem: 158

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VoeRFHNJB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lục Phụng mãi đến khuya mới trở về.

 

Trong thời gian Giang Uyển Như mất tích, Lục Phụng chinh dẫn thiết kỵ, san bằng nửa thảo nguyên. Ô Kim giờ đây là vùng trung tâm của Đột Quyết, vương đình nhiều cử đến nghị hòa, điều kiện đưa từ vàng bạc, ngựa chiến đến cắt nhượng thành trì. Lục Phụng để tâm, thế công mạnh mẽ như chẻ tre, thậm chí xu thế thẳng tiến vương đình.

 

Hôm nay, Lăng Tiêu cùng mấy vị tướng quân tìm đến Lục Phụng, một nữa bàn về chuyện nghị hòa. Hiện tại, Đột Quyết đồng ý cắt nhượng vài tòa thành, trong đó mấy nơi là trọng điểm giao thương, thành ý đủ lớn. Các tướng quân cho rằng, thể thương lượng.

 

Trận chiến kéo dài bốn, năm tháng, vì sự việc của Giang Uyển Như mà cục diện hiện tại tiến triển nhanh hơn dự liệu của Lục Phụng hai tháng. Đại quân Đại Tề cũng tổn thất ít binh sĩ, Lục Phụng dự định tạm thời nghỉ ngơi, chờ đại quân chỉnh đốn xong sẽ tiếp tục tiến quân, thẳng đến vương đình Đột Quyết.

 

Thánh thượng đương triều chí lớn, trong các hoàng tử, Lục Phụng giống ngài nhất. Nay hoàng đế bước tuổi xế chiều, việc chinh chiến bốn phương chính con ruột của tiếp nối, khiến long nhan rạng rỡ. Không chỉ đích quan tâm đến quân nhu, hoàng đế còn ban thánh chỉ: “Chuyện Đột Quyết, tất cả theo quyết định của Tề Vương.”

 

Hoàng đế ủng hộ, Lục Phụng đánh, nhưng các tướng quân ý nghiêng về nghị hòa. Mùa đông năm nay đặc biệt rét buốt, địa thế Đột Quyết ở phía Bắc, việc vận chuyển lương thảo vật tư gian nan hơn Đại Tề. Hiện tại thời tiết dần ấm lên, băng tuyết tan chảy, đường sá thuận lợi hơn cho việc vận chuyển hậu cần. Đồng cỏ bắt đầu xanh , ngựa đủ thức ăn, nên quân Đột Quyết lợi thế hơn so với mùa đông.

 

Mỗi trận chiến càng khó đánh hơn, mà Đột Quyết thể hiện thành ý hòa đàm, quân cũng cần nghỉ ngơi lấy sức, thì tại thuận theo?

 

Ngoại trừ Lăng Tiêu tỏ rõ thái độ, các tướng quân khác dần d.a.o động, trong tối ngoài sáng đều khuyên bảo vương gia. tiếc rằng Lục Phụng ý chí kiên định, trong quân truyền thống rộng mở ngôn luận, trách phạt ai đưa lời khuyên, nhưng cũng chẳng để tâm đến chúng.

 

Thái độ của kiên quyết từ đầu đến cuối: nếu họ đánh, sẽ tiếp tục bồi tiếp.

 

Hôm nay, vì chuyện nghị hòa mà bàn luận đến tận nửa đêm, dùng danh tiếng của Lục Phụng để khuyên giải. Dưới ngòi bút của đám thư sinh, danh tiếng Tề Vương lẫy lừng, nhưng theo hướng gì.

 

Người đó còn to bản hạch văn tố cáo Tề Vương, gần như chỉ thẳng mặt Lục Phụng mà mắng là “hiếu sát thành tính, hung tàn bạo ngược”, nếu thu liễm, chắc chắn sẽ “đọa lạc súc đạo, vĩnh viễn siêu sinh”.

 

Ngay cả tượng đất cũng ba phần m.á.u nóng, huống hồ là Lục Phụng, nổi danh tàn bạo.

 

Khi trở về, sắc mặt trông lắm.

 

Giang Uyển Như chợp mắt một lúc, nhưng thấy động tĩnh, nàng lập tức bừng tỉnh, để chân trần chạy đón.

 

“Chàng về .”

 

Nàng ngủ dậy, gò má ửng đỏ như hải đường, đôi mắt đen láy long lanh. Khuy áo ngủ cài hờ hững, một nút bung , để lộ bờ vai trắng ngần vương vết bầm và dây buộc cổ màu đỏ.

 

Đôi mắt đen của Lục Phụng bỗng tối sầm .

 

Hắn vươn tay, vuốt ve bờ vai trần của nàng. Lòng bàn tay thô ráp khiến Giang Uyển Như nhớ những khoảnh khắc hoan lạc mấy ngày qua, cơ thể khẽ run, hai chân chút mềm nhũn.

 

Lục Phụng chỉnh áo cho nàng, trầm giọng : “Sao mang giày?”

 

Trong phòng trải thảm lông mềm mại, Giang Uyển Như cảm thấy lạnh. Nàng ôm lấy cánh tay Lục Phụng, :

 

"Thiếp gặp , kịp mang giày."

 

"Chờ ?"

 

Lục Phụng bất ngờ, nhướng mày hỏi: "Vẫn còn sức ?"

 

Dạo gần đây nàng thật sự quá nhiệt tình, quấn lấy cho rời . Ban đầu Lục Phụng còn định dịu dàng một chút, nhưng khi đến thời khắc đó, thể kiềm chế bản .

 

Lục Phụng nhớ dáng vẻ nàng cố tình trêu chọc, như một yêu tinh hút m.á.u , cũng thể trách .

 

Giang Uyển Như lườm một cái, hờn dỗi :

 

"Phu quân , từng câu ? Không ruộng cày hỏng, chỉ trâu mệt lả thôi, cũng nên nghỉ ngơi vài ngày ."

 

Lục Phụng bật trầm thấp, kéo nàng lòng, ghé sát tai nàng thì thầm:

 

"Ta cần nghỉ ngơi , nàng ?"

 

Hai kéo phòng trong. Lục Phụng trong phủ thì hưởng thụ, nhưng khi ngoài thích khác hầu hạ. Hắn tự tắm rửa, gội đầu, lúc bước thì để trần nửa , chỉ mặc một chiếc quần lụa đen thắt ngang hông. Những giọt nước khô lăn theo từng đường cơ bắp rắn chắc, n.g.ự.c đầy vết sẹo chồng chéo, trông mạnh mẽ đáng sợ.

 

Giang Uyển Như dùng khăn mềm lau cho . Những vết thương đóng vảy, dù Lục Phụng để tâm, nàng đau lòng vô cùng. Dạo gần đây dù quá đáng đến , nàng cũng cố nhịn, để thêm vết cào nào .

 

Ngay cả Lục Phụng cũng khen nàng: "Ngoan lắm."

 

Vừa lau cho , nàng :

 

"Lạc giỏi chế thuốc, khi về kinh hãy nhờ ông bào chế một loại cao dán, chữa lành mấy vết thương ."

 

Lục Phụng nheo mắt hưởng thụ sự chăm sóc của nàng, chỉ nhạt:

 

"Nhảm nhí."

 

Rắc chút kim sang dược là thể tiếp tục hành động, cần phiền phức như . Hơn nữa, là nam nhân, những năm qua ngay cả chân què cũng chấp nhận, thêm vài vết sẹo thì ?

 

Giang Uyển Như sững , ngước mắt :

 

"Vẫn nên chữa , coi chừng để di chứng, già sẽ khổ sở."

 

Nàng luôn quý trọng bản , hiểu nổi tại những như Lục Phụng Liễu Nguyệt Nô quan tâm đến cơ thể của . Với Liễu Nguyệt Nô, nàng chỉ thể khuyên nhủ, nhưng Lục Phụng là phu quân của nàng, lo, nàng sẽ lo .

 

Dù nàng nghiêm túc, Lục Phụng để tâm. Huống hồ, đó là chuyện khi trở về kinh, mà theo dự tính của , trận chiến ít nhất cũng kéo dài ba tháng, khi đến nửa năm.

 

Hắn đôi co với nàng về chuyện của mấy tháng , chỉ thuận miệng đáp qua loa. Giang Uyển Như ngầm ghi nhớ trong lòng, nhưng hôm nay nàng còn việc khác quan trọng hơn.

 

Sau khi lau xong, nàng bảo bên giường, còn thì quỳ đệm, giúp lau tóc.

 

Lục Phụng cảm thấy kỳ lạ:

 

"Hôm nay ngoan ngoãn thế?"

 

Giang Uyển Như mỉm :

 

"Vốn dĩ đây là bổn phận của , nhưng lâu , lười biếng quá."

 

Lục Phụng khi ở ngoài tự việc, Giang Uyển Như thì di chuyển đường dài, bệnh, sợ đánh thức nàng nên mỗi khi dậy đều nhẹ nhàng. Nhớ những năm , mỗi bữa ăn đều bắt nàng hầu hạ gắp thức ăn, lúc chầu để nàng thức dậy sớm giúp mặc triều phục, so với bây giờ thì những việc chẳng đáng là bao.

 

Ánh đèn xanh leo lắt, giọng của nàng mềm mại như nước. Lục Phụng chợt cảm giác như đang ở kinh thành xa xôi, trong cung điện lộng lẫy, nên cũng gì nữa, chỉ nhắm mắt hưởng thụ khoảnh khắc thư thái hiếm hoi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/sau-nhieu-nam-ga-thay/chuong-117.html.]

 

Tóc đen và cứng, Giang Uyển Như tỉ mỉ lau khô, thỉnh thoảng còn xoa bóp da đầu và huyệt thái dương cho . Một lúc , nàng dò hỏi:

 

"Hôm nay phu quân… tâm trạng ?"

 

Lục Phụng lúc mới về mặt tối sầm, như thể sắp giận dữ. Nàng cần thăm dò, chọn đúng thời điểm.

 

Quả nhiên, sắc mặt lập tức căng thẳng. Hôm nay thật sự chọc giận, ở mặt cận, cần che giấu.

 

Hắn lạnh:

 

"Ta sớm muộn gì cũng xóa bỏ cái hội nghị vô nghĩa đó!"

 

Hắn thống lĩnh đội quân tinh nhuệ nhất của Đại Tề – quân U Châu. Quân đội từng theo hoàng đế chinh chiến thiên hạ. Hoàng đế tuy phóng túng trong nữ sắc nhưng trọng dụng tướng lĩnh, thường gọi họ là " ".

 

Đã là thì nên sự phân cấp.

 

Team Hạt Tiêu

Đó là truyền thống do hoàng đế lập : mỗi tháng một , trong quân sẽ tổ chức "quân liêu tập nghị" (hội nghị quân sự), bao gồm hai mươi ba tướng lĩnh lớn nhỏ, quây quần với . Lúc , chức quan còn quan trọng, ai ý tưởng gì cũng thể phát biểu, nhằm tập hợp trí tuệ quân, tìm cách giành chiến thắng trong thời loạn.

 

Hoàng đế rộng mở ngôn luận, đồng lòng chung sức, nhờ đó mà giành nhiều chiến thắng lật ngược thế cờ dù quân ít hơn. Sau khi hoàng đế lên ngôi, quân U Châu chỉnh đốn nhưng vẫn giữ truyền thống . Đây cũng là lý do vì hôm nay Lục Phụng, một "chủ chiến phái" kiên định, cả ngày những lời lẽ vô nghĩa.

 

Hắn thèm tranh cãi với bọn họ. Trước còn Lăng Tiêu kiên quyết về phía , viện dẫn sách vở, biện luận hùng hồn. nay quanh, bộ đều nghiêng về hòa đàm, ngay cả Lăng Tiêu cũng bắt đầu ấp úng. Lục Phụng cũng d.a.o động.

 

Lục Phụng cảm thấy bực bội vô cùng. Hòa đàm, hòa đàm, nếu nhờ mấy trận đánh , thì ai cho các ngươi cơ hội hòa đàm? Thắng vua, thua giặc, nắm đ.ấ.m ai cứng thì kẻ đó lý. Chẳng lẽ ai hiểu đạo lý đơn giản ?

 

Lục Phụng là kiêu ngạo, nếu lập truyền thống nghị sự là phụ hoàng , hơn nữa phụ hoàng vẫn còn long ỷ, thì thưởng mỗi mười quân trượng đuổi .

 

Giang Uyển Như xong đầu đuôi câu chuyện, thì thầm:

 

"Chư tướng lẽ cũng lý do của họ..."

 

Chưa hết câu, Lục Phụng bỗng đầu, ánh mắt lạnh lẽo:

 

"Nàng cũng cho rằng sai ?"

 

Giang Uyển Như giật , vội vã vỗ vỗ n.g.ự.c , liên tục :

 

"Không !"

 

"Chúng giận nữa nhé. Người ngoài rõ, nhưng chẳng lẽ hiểu ? Phu quân xa trông rộng, tất cả đều vì đại cục. Nếu liều xông pha phía , thái bình cho hậu phương?"

 

"Bọn họ hiểu, chúng so đo với họ, giận nữa nhé."

 

Ngọn lửa tức giận trong lòng Lục Phụng lời nàng dỗ dành xoa dịu. Hắn thả lỏng sắc mặt, kéo nàng lòng.

 

"Ta giận nàng."

 

Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, giọng trầm thấp:

 

"Làm nàng sợ ? May mà còn nàng hiểu ."

 

Lục Phụng từ nhỏ thuận buồm xuôi gió, giờ đây thắng trận trở về, một đám đòi hòa đàm, khiến cảm giác "tráng chí nan sầu, tri âm nan mịch" (chí lớn khó thành, tri kỷ khó tìm).

 

Hắn vốn thích đem chuyện quân sự bàn luận giường, nhưng ở bên ngoài, suốt ngày "Vương gia tam tư", "Vương gia thận trọng", ngay cả tâm phúc do chính đề bạt, thậm chí cả Lăng Tiêu - tỷ phu của - cũng ngược ý . Chỉ nàng...

 

Nàng hiểu binh pháp, nắm rõ tình hình triều chính hai nước, nhưng nàng hiểu .

 

Lục Phụng tự phận, những tướng lĩnh từ chiến trường trở về, dù lập công lớn cũng chịu nhiều gian khổ, tiện lật mặt với bọn họ. Giang Uyển Như thì cần e ngại, nàng giận dữ , mắng bọn họ là "thiển cận", "hoang đường", "hèn nhát", đầy sùng bái, liên tục khen " minh", "sáng suốt", khiến lòng thoải mái vô cùng.

 

Cơn giận cả ngày lập tức tiêu tan, thấp giọng than thở:

 

"Lấy thê tử như nàng, còn mong cầu gì hơn?"

 

Nhìn nàng căm phẫn, bất bình vì , ngược trấn an nàng:

 

"Người hiểu sẽ nỗi lòng của , hiểu thì giải thích cũng vô ích. Không cả."

 

Giang Uyển Như: "..."

 

Lục Phụng dịu dàng vuốt ve nàng, lực đạo ngày càng nhẹ. Nàng ngoan ngoãn tựa n.g.ự.c một lát, cảm nhận cơn giận dữ của tiêu tán, trong lòng do dự hồi lâu, cuối cùng nhớ đến tấu chương thấy bàn lúc ban ngày.

 

Nàng cắn môi, đặt tay lên lồng n.g.ự.c rắn chắc của .

 

Giọng nàng nhẹ nhàng:

 

"Những gì các tướng quân đều sai, nhưng về hòa đàm... cũng đồng ý."

 

"Thiếp tư tâm của riêng ."

 

Lục Phụng nhướng mày, lúc còn bực bội như trong quân trướng nữa, chỉ lặng lẽ hiệu cho nàng tiếp.

 

Bàn tay nhỏ bé của nàng chậm rãi lướt qua lồng n.g.ự.c , nhẹ nhàng vuốt ve từng vết sẹo.

 

Nàng khẽ :

 

"Thiếp chỉ là một nữ nhân bình thường, hiểu chuyện binh đao, chỉ rằng... là trượng phu của ."

 

"Chàng đánh thắng trận, bá tánh ca ngợi, hoàng đế ban thưởng, nhưng chỉ một phu quân bình an, khỏe mạnh."

 

"Thiếp mười sáu tuổi gả cho , tính cũng sáu năm ."

 

Nàng ngẩng đầu, đôi mắt đen láy long lanh . Dưới ánh nến ấm áp, trong mắt nàng chỉ .

 

Nàng :

 

"Thiếu niên phu thê, lão lai bạn. Thiếp cùng , một đôi phu thê bên dài lâu."

 

 

Loading...